Cái gì đây? Rốt cuộc chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Kang Woojin ngồi trong căn phòng một mình, mắt dán vào khoảng không, thẫn thờ. Cảm giác này khá giống lúc lần đầu anh bước vào á không gian.
"…Điên thật."
Mắt anh nhìn thấy thực tại, nhưng cảm giác thì cứ như đang mơ. Dù từ khi có á không gian, khái niệm "hiện thực" đã chẳng còn mấy ý nghĩa, nhưng dù vậy, trải qua tình huống điên rồ này mà đầu óc ngừng hoạt động cũng là điều dễ hiểu.
Vài phút trôi qua.
"Ờ—"
Woojin, người vừa tắt não một lúc, bất giác thốt ra câu gì đó. Đơn giản chỉ là diễn đạt tình trạng hiện tại bằng ngôn ngữ. Tất nhiên, là bằng tiếng Anh.
"What the heck happened to me?" (Kiểu như, chuyện quái gì vừa xảy ra với mình vậy?)
Câu nói tuôn ra một cách trơn tru, phát âm chuẩn không cần chỉnh. Woojin tiếp tục lảm nhảm mấy câu khác. Tất cả đều là tiếng Anh, chảy ra từ miệng anh không chút ngập ngừng.
Trình độ này mà nói là người Mỹ gốc Hàn sống lâu năm ở nước ngoài cũng chẳng ai nghi ngờ.
Woojin tất nhiên biết chút ít tiếng Anh, nhưng chỉ dừng ở mức Konglish – kiểu tiếng Anh bồi ai học hết cấp ba cũng biết. Anh không bị sợ tiếng Anh, nhưng cũng chẳng thân thiết gì với nó.
Thế mà bây giờ, ngay cả người bản xứ cũng dễ dàng nhầm anh là dân Mỹ.
"Wow…"
Woojin thốt lên đầy cảm thán. Ngôn ngữ nước ngoài mà người ta phải học đến vỡ mật, anh lại có thể nắm bắt trong tích tắc. Giờ có ném anh qua Mỹ sống thì cũng chẳng có vấn đề gì. Đánh giá năng lực á không gian kiểu gì cũng chẳng đủ.
Ngay sau đó—
"Được rồi, trước tiên phải bình tĩnh lại đã."
Không cần giữ hình tượng, Woojin kiểm tra tình trạng của mình. Anh rà soát đầu óc, cảm giác như một góc não bộ tràn ngập tiếng Anh. Tự nhiên như tiếng mẹ đẻ.
Anh không cần động não để nhớ từ vựng. Chỉ cần nghĩ đến từ nào là nó tự hiện ra, rồi tuôn ra từ miệng. Cảm giác này giống như khi anh bước ra khỏi á không gian với những lời thoại đã khắc sâu vào trí óc sau hàng ngàn lần luyện tập.
Woojin tiếp tục lảm nhảm tiếng Anh, trơn tru và mượt mà. Không có gì ngăn cản.
Toàn thân anh bắt đầu nổi da gà.
"Thuộc thoại đã bá đạo rồi… Giờ còn tặng luôn cả ngôn ngữ? Năng lực của á không gian điên thật."
Thực ra, Woojin từng mơ hồ nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện này. Khi vào vai trong á không gian, lời thoại được khắc sâu vào đầu. Nếu vai diễn đó có sử dụng ngoại ngữ, có lẽ anh cũng có thể nắm được.
Nhưng—
"…Thẳng thừng nạp nguyên cả một ngôn ngữ vào não luôn chứ."
Á không gian không hề keo kiệt. Nó hào phóng như một ngọn núi lớn. Giống như kiểu: "Gì cơ? Tiếng Anh hả? Cần không? Chơi nhỏ làm gì, đây cho cả gói luôn."
Miễn phí. Vĩnh viễn.
Khóe miệng Woojin khẽ nhếch lên.
"Nếu thế này… có khi mình còn đi Hollywood cũng nên?"
Hoàn toàn khả thi.
Dù chỉ nghe đến Hollywood chứ chưa từng nghĩ sẽ đặt chân tới đó, Woojin biết rằng để một diễn viên Hàn Quốc tiến vào thị trường ấy, tiếng Anh lưu loát là điều kiện tiên quyết. Không chỉ diễn viên, tiếng Anh cũng hữu ích trong vô số lĩnh vực khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!