Chương 19: Bước ngoặt (4)

Với một diễn viên, người luôn đứng trước những ngã rẽ khi lựa chọn tác phẩm, thì khả năng nhìn nhận kịch bản là một trong những tố chất quan trọng. Nhiều người gọi đó là cảm giác, hay bản năng. Hoặc có thể là một kiểu nhạy bén đặc biệt. Một số diễn viên có sự nghiệp thành công liên tiếp nhờ vào điều này.

Chỉ có điều, đây không phải là thứ có thể rèn luyện để tiến bộ.

Nó gần như là một năng khiếu bẩm sinh. Một sức mạnh bản năng có thể dễ dàng lấn át lý trí trong khoảnh khắc. Nếu một diễn viên sở hữu khả năng này, thì đó là một điều vô cùng may mắn. Nhưng nó cũng có thể khiến sự cân bằng trở nên mất kiểm soát.

Tuy nhiên, những người có được khả năng này vô cùng hiếm hoi. Gần đây, thậm chí có thể nói là không có ai.

Ngay cả đạo diễn Song Manwoo, người đã lăn lộn trong ngành truyền hình hơn mười năm, cũng chỉ từng thấy rất ít trường hợp như vậy. Nhưng rồi, đột nhiên, Kang Woojin xuất hiện trong làng giải trí này. Một kẻ quái vật kiêu ngạo như hắn... thật sự có được thứ cảm giác đó sao?

Ngay sau đó, đạo diễn Song Manwoo cất tiếng hỏi lại Kang Woojin, giọng điềm tĩnh. Ông cần xác nhận cho chắc chắn.

"Cậu chọn "Hưng Tín Sở"... chỉ bằng cảm giác thôi sao?"

Trước câu hỏi ấy, Kang Woojin thoáng nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn giữ nét lạnh lùng. Sao họ lại ngạc nhiên thế nhỉ? Cảm giác có gì lạ đâu? Chẳng phải đó là từ mà ai cũng dùng thường xuyên sao?

Nhưng vì vẫn chưa có nhiều hiểu biết về ngành giải trí, Kang Woojin không nhận ra được mức độ đặc biệt của điều này đối với một diễn viên.

Dù sao thì, lời đã nói ra, hắn quyết định thêm thắt cho hoàn chỉnh.

"Tôi cũng thấy nội dung "Hưng Tín Sở" khá hay, nhưng lý do tôi chọn nó là vì cảm giác."

"... Tại sao chứ? Cái cảm giác đó thuộc loại nào? Ý cậu là cậu nghĩ "Hưng Tín Sở" sẽ thành công sao?"

Lại một câu hỏi nữa.

Lúc này, Kang Woojin quyết định bật chế độ khoác lác lên một chút. Sao cũng được, dù gì cái khoảng không dị giới đó cũng giống như một gợi ý từ tương lai mà.

"Đúng vậy. Tôi không nghĩ nó sẽ thất bại. "Hưng Tín Sở" sẽ thành công."

"Lấy đâu ra sự tự tin đó...?"

Giọng điệu của Woojin không có chút do dự nào. Một sự chắc chắn tuyệt đối.

Ít nhất, đó là cảm giác mà đạo diễn Song Manwoo và biên kịch Park Eunmi có được khi nhìn hắn. Còn Park Eunmi, người trực tiếp chắp bút cho bộ phim này, thì không khỏi tự hỏi:

"Rốt cuộc cậu ta lấy đâu ra sự chắc chắn ấy?"

Kang Woojin, trong mắt cô, giống như một người ngoài hành tinh. Không phải theo kiểu kiêu căng hay ngạo mạn, mà là một sự tự tin thuần túy.

Ngay lúc đó, biên kịch Park Eunmi cởi băng đô trên tóc, rồi chồm người về phía Kang Woojin.

"Cậu không thấy liều lĩnh sao? Woojin, đây là thời điểm quan trọng nhất trong sự nghiệp của cậu đấy."

"Vậy sao?"

Chỉ có Park Eunmi là nghiêm túc. Còn Kang Woojin thì hoàn toàn dửng dưng.

Nhìn thái độ ấy, cô không khỏi thầm lắc đầu.

"Cậu ta... thật điên rồ. Thế quái nào trên đời lại có một diễn viên như vậy chứ!"

Không giống bất kỳ diễn viên nào mà cô từng thấy.

Trong khi đó, Song Manwoo lại đang đánh giá Woojin một cách điềm tĩnh hơn.

"Quá khứ của thằng nhóc này có vẻ mơ hồ. Nhưng chắc chắn nó đã tự mình rèn luyện diễn xuất trong nhiều năm, có khi là hơn cả chục năm, rồi mới xuất hiện đúng thời điểm nó muốn. Chỉ để thử cho vui."

Thậm chí, vừa mới bước chân vào ngành, Woojin đã liên tiếp tham gia hai tác phẩm mà không cần chờ đợi. Một là siêu phẩm truyền hình, một là phim điện ảnh ngắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!