Chương 1: Hiểu lầm (1)

"Tôi xin nghỉ việc."

Trong phòng làm việc nhỏ hẹp của giám đốc, một người đàn ông khá cao tuyên bố một cách dứt khoát.

"Tôi đã sắp xếp các công việc mà tôi đảm nhiệm sao cho không gặp vấn đề gì, tôi chỉ làm đến đây thôi."

Người đàn ông bày tỏ ý muốn nghỉ việc một cách rất điềm tĩnh. Với mái tóc ngắn và ấn tượng khá rõ ràng. Tên anh là Kang Woojin. Nhìn anh, giám đốc có vẻ bất ngờ, cười nhạt.

"Ha! Nghỉ việc á? Cậu tưởng dễ dàng như đi bộ qua Trung Quốc à? Cậu có biết ngành thiết kế này nhỏ hẹp lắm không? Cậu tưởng nghỉ việc là dễ dàng sao? Hả?"

Giám đốc nói với giọng chán nản và biếm nhẽ. Nhưng Kang Woojin vẫn đứng im mà không trả lời.

"Nghỉ việc hay bất kỳ chuyện gì khác thì giờ cũng không phải việc của ông nữa, lão già béo."

Giờ đây anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Công ty mà Kang Woojin đang làm là một công ty thiết kế thông thường với khoảng 20 nhân viên.

Một công ty nhỏ và rất khó tính.

Từ khi học trung học đến đại học và cho đến bây giờ, Kang Woojin đã dành cả đời để làm thiết kế, và đã làm việc ở cái công ty này được 4 năm. Bây giờ anh 27 tuổi.

"Nghĩ lại thì chả có kỷ niệm tốt đẹp nào."

Nói là công ty thiết kế nhưng do đặc thù của doanh nghiệp nhỏ nên ngoài công việc thiết kế, anh còn phải làm nhiều việc lặt vặt khác. Thêm vào đó, anh còn phải làm thêm giờ. Vậy thì sao? Tiền phụ cấp làm thêm giờ phải đem cho chó và việc đi làm vào cuối tuần cũng xảy ra thường xuyên.

Nghỉ phép? Cái gì cơ, à

- là loại trà để pha nước uống à?

Thế là Kang Woojin đã đến giới hạn của mình. Và hôm nay. Sáng thứ hai. Woojin đã bùng nổ ngay khi gặp giám đốc.

Mặc kệ tất cả, cứ làm thôi.

Thật ra Woojin đã viết đơn xin nghỉ việc từ 2 năm trước. Ai cũng vậy thôi. Dù sao, giám đốc nhìn chằm chằm vào Woojin rồi vẫy tay.

"Hà... thật là không thể tin nổi. Thôi, biến đi. Những người làm việc như cậu không thiếu đâu. Đừng đến từ ngày mai nữa."

Ngay lập tức Woojin đáp lại.

"Vâng, tôi hiểu rồi. Và xin gửi đúng số tiền phụ cấp làm thêm giờ và tiền nghỉ việc cho tôi."

"Cậu..."

"Tôi đã tính toán sơ qua rồi. Giám đốc, tôi không muốn làm lớn chuyện. Tạm biệt."

Một khi đã quyết tâm, lời nói trôi chảy ra miệng. Woojin thầm nghĩ và chào giám đốc rồi bước ra khỏi phòng. Ngay sau đó, Woojin nhận được sự cổ vũ và khích lệ từ các đồng nghiệp. "Làm tốt lắm", "Ghen tỵ thật" v.v... Một nhân viên thân thiết với Woojin tiến lại gần.

"Ghen tỵ thật. Giờ cậu sẽ làm gì?"

Làm gì á? Không biết nữa. Thật ra cũng lo lắng đấy. Sắp tới làm gì mà sống? Nhưng hôm nay Woojin tạm gác lại lo lắng và bước về chỗ làm việc, trả lời qua loa.

"Thật ra tôi không muốn làm thiết kế nữa. Tôi có cái Work and Travel, có lẽ sẽ đi."

"Work and Travel? Ở đâu?"

"Úc."

Vài chục phút sau.

Woojin tựa cằm nhìn màn hình máy tính một cách thẫn thờ. Khi quyết định nghỉ việc, cảm giác mất động lực ập đến như sóng biển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!