Không khí tĩnh lặng trong xe, ký ức đêm đó ùa về cùng nỗi tủi thân đau lòng.
Tôi quay mặt đi, im lặng.
Còng tay trên cổ tay buông lỏng, Chu Khác Nhiên tháo ra.
Thứ này không như đồ chơi nhỏ dễ làm trầy da cổ tay tôi.
Tôi giấu tay trong tay áo, giọng tệ:
"Cảnh sát Chu định bao che nghi phạm như tôi sao? Vì áy náy?"
"…Anh biết nếu em thật sự làm vậy sẽ ra sao."
Anh vừa nói vừa không tự nhiên quay đi, chỉnh cà vạt.
"Vậy nên anh biết em không có."
"?"
Tôi không nhịn, nắm vạt áo anh, ép anh đối diện:
"Vậy sao anh vừa còng tôi?"
Ánh mắt chạm nhau, Chu Khác Nhiên nhìn thẳng:
"Dù sự thật thế nào, em công khai thừa nhận vi phạm pháp luật, quy trình là đưa về thẩm vấn."
Anh dừng, rồi nói tiếp:
"…Lần sau đừng đến chỗ như thế này nữa."
Tôi vô vị, buông tay, đáp một tiếng, im lặng.
Dù tôi không dùng dịch vụ đặc biệt nào, chỗ đó không sạch sẽ, nên vào đồn phải làm thủ tục hỏi cung.
Ký tên xong, Chu Khác Nhiên đưa tôi ra ngoài, tôi ngăn lại.
"Đến đây thôi."
Tôi lạnh lùng nói, rồi không nhịn mỉa mai anh vài câu:
"Dù sao cảnh sát Chu bận, trước còn yêu nhau tôi không dám làm phiền, huống gì giờ đã chia tay."
Anh mím môi: "…Xin lỗi."
Tôi vốn dễ mất kiểm soát cảm xúc, anh xin lỗi liên tục, hàng rào tâm lý tôi đổ sụp:
"Im miệng! Anh xin thêm câu nữa tôi đánh cảnh sát đấy!"
"Xin…"
Anh nhìn sắc mặt tôi biết điều im miệng, chuyển chủ đề:
"Hôm nay thu lưới, mấy việc còn lại anh không cần tham gia, hay anh đưa em về?"
Có vẻ hôm nay anh không bận.
Lúc nghĩ vậy, tôi lại ước giá hôm nay là sinh nhật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!