Chương 36: Vọng Vọng, Cho Tôi Một Cơ Hội

Edit: Ry

"Cô có thể hỏi nguyên nhân được không?" Lý Thư Nhã nhìn Cố Vọng đứng ở một bên, so với trước kia đã ngoan ngoãn yên tĩnh hơn nhiều, cô nhẹ nhàng hỏi.

Đây là lần thứ hai Cố Vọng nói với cô rằng không muốn ngồi chung bàn với Hạ Thanh Hoàn.

Vị trí trong lớp hiện tại được sắp xếp dựa theo thành tích, sau mỗi lần thi tháng sẽ được đổi một lần, nếu như điểm của Cố Vọng tiếp tục tăng lên, chắc chắn cậu sẽ được đổi chỗ sang ngồi cạnh những người khác.

Từ giờ tới đợt thi tới chỉ còn có nửa tháng, tại sao lại sốt ruột như vậy?

Cố Vọng im lặng, cậu không thể nói là, em nghi ngờ Hạ Thanh Hoàn muốn chơi em được, có khi nào Lý Thư Nhã sẽ cho rằng cậu yêu Hạ Thanh Hoàn nhưng mà không chiếm được nên phát điên không.

Thực tế là sẽ không, dù có là Cố Vọng của trước kia, Lý Thư Nhã cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy, cô tôn trọng và bảo vệ cho từng học sinh của mình.

"Thưa cô, em muốn đổi chỗ." Cố Vọng lặp lại.

Lý Thư Nhã suy nghĩ một lát, bút máy trong tay gõ mấy lần lên mặt bàn: "Vậy đi, em đổi chỗ với... Dương Vũ đi, ngồi lên bàn thứ nhất, ngồi cạnh bí thư, được không?"

Chỉ cần không phải là Hạ Thanh Hoàn, ngồi với ai cũng không quan trọng, Cố Vọng gật đầu nói cám ơn cô, lúc ra ngoài còn giúp Lý Thư Nhã đóng lại cửa phòng làm việc.

Cho đến khi bóng dáng Cố Vọng biến mất trong tầm mắt, đồng nghiệp ngồi cạnh Lý Thư Nhã mới có chút cảm khái nói: "Đây là Cố Vọng à? Đúng là không nhận ra luôn."

Lý Thư Nhã buồn cười: "Sao lại không nhận ra?"

Đồng nghiệp của cô kinh ngạc quay sang: "Cô là chủ nhiệm lớp của em ấy mà còn không nhận ra sao? Em ấy thay đổi nhiều quá. Tôi thấy trên diễn đàn mấy đứa nhỏ đều nói là do bị Hạ Thanh Hoàn kích thích, nếu thế thật thì tôi còn mong đứa nhỏ này sẽ ngoan ngoãn học hành rồi thi đại học. Dù sao thì điều kiện nhà em ấy cũng tốt, nếu như tiếp tục giữ vững trạng thái này thì cuộc sống tương lai của em ấy sẽ còn tốt hơn rất nhiều khác."

Với chuyện này, Lý Thư Nhã cũng nhất trí quan điểm với đồng nghiệp.

-

Hạ Thanh Hoàn ở lại hội trường trong chốc lát, lúc trở lại lớp, ánh mắt của mọi người như có như không nhìn về phía anh, không giống như lúc trước.

Chỗ ngồi của anh ở phía cuối lớp học, lúc đi ngang qua bục giảng, lướt qua bàn thứ nhất, Hạ Thanh Hoàn dừng lại bước chân. Anh đứng bên cạnh người con trai kia, rũ mắt, trong mắt có sự nghi hoặc cũng có sự tàn độc không đè nén được.

"Em đổi chỗ?" Hạ Thanh Hoàn nhẹ giọng hỏi, nghe như bạn học cùng lớp bình thường hỏi han nhau một chút.

Cố Vọng ừ một tiếng: "Không muốn ngồi phía sau."

"Cố Vọng." Hạ Thanh Hoàn gọi tên cậu: "Tôi có nói em nghe lời một chút." Anh hoàn toàn không thấy những người xung quanh, người xung quanh cũng không dám trắng trợn nhìn hai người bọn họ.

Nhưng bọn hắn bùng nổ rồi, tò mò chết đi được! Tình hình hiện giờ Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn là sao đây?

Lúc đầu Cố Vọng trở lại lớp rồi đổi vị trí với Dương Vũ, đa số bọn họ đều tưởng rằng là do Hạ Thanh Hoàn yêu cầu. Nhưng nhìn tình huống hiện giờ, sai rồi, có vẻ như lớp trưởng của bọn họ không biết gì hết, thậm chí còn có vẻ cực kì không vui.

Tất cả đều đang ở trong lớp, Cố Vọng không muốn phơi bày mối quan hệ mập mờ của mình với Hạ Thanh Hoàn trước mặt mọi người. Cậu cúi đầu, lấy từ trong bàn ra một tờ giấy nháp, phía trên viết linh tinh vài công thức, Cố Vọng hơi ngừng lại, viết nhanh mấy chữ trên một khoảng trống, sau đó nhét vào trong tay Hạ Thanh Hoàn.

Cố Vọng không giống như lúc trước chậm rãi bắt chước nét chữ của nguyên thân nữa, cậu cũng không rảnh để nghĩ ngợi, hiện giờ trạng thái của cậu là đang bị quá tải, trong chốc lát, cậu không thể để ý đến mấy chi tiết đó được.

Hạ Thanh Hoàn thậm chí còn chưa kịp tóm lấy tay Cố Vọng. Anh siết chặt lòng bàn tay có tờ giấy nháp kia, nghiêng đầu cũng chỉ có thể thấy được nửa gương mặt vẫn không thay đổi của Cố Vọng.

Văn Đình không biết hai người họ đang làm gì, nhưng chuông báo vào tiết đã vang lên rồi, cô không khỏi nhắc nhở: "Lớp trưởng, vào tiết rồi."

Hạ Thanh Hoàn giương mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng miệng vẫn mỉm cười: "Tôi biết rồi."

Anh rời khỏi vị trí bên cạnh Cố Vọng, Cố Vọng mới thở ra một hơi.

Cậu không muốn nhanh như vậy đã tỏ thái độ phân rõ giới hạn với Hạ Thanh Hoàn, bởi vì cậu cũng biết chút chút về tính cách của Hạ Thanh Hoàn, đáng lẽ nên tiến hành dần dần mới phải, nhưng hôm nay...

Cố Vọng sợ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!