Vẻ mặt mơ màng nhìn bóng dáng Kình Trạch rời đi, Đan Kỳ vẫn còn vương vấn cảm giác ấm áp từ cái vỗ kia. Cuối cùng cậu lắc lắc đầu nói: "Mình đã rời khỏi Thần Tướng, hắn là Kình Trạch, không phải Thần Tướng." Khẳng định Thần Tướng cũng không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ này của mình, mình phải kiên cường lên, tỉnh lại, phải tự mình tiếp tục đi về phía trước. Cho dù rời khỏi Thần Tướng, cũng phải tự lập tự cường, không phải cứ nhìn thấy ai giống Thần Tướng là lại tự động dựa giẫm vào.
Đan Kỳ nói với tinh linh cỏ cây: "Hắn là người tốt."
Tinh linh cỏ cây đáp: "Nhìn có vẻ là như vậy."
Kình Trạch không biết, mình không hiểu ra sao đã được gắn cho tấm thẻ người tốt.
Buổi chiều, Đan Kỳ ở trên tinh võng mua rất nhiều chậu hoa loại nhỏ, lại chế tạo ra một ít công cụ làm vườn. Ví dụ như xẻng nhỏ, cái cào nhỏ, thùng tưới nhỏ. Là tự cậu vẽ ra bản thiết kế đưa cho chủ quán, chủ quán làm giúp cậu. Chủ quán còn tốt tính nhắc nhở: "Loại công cụ này có thể sử dụng công nghệ ba chiều để làm ra, nếu cậu có điều kiện thì có thể mua một cái máy in công nghệ ba chiều.
Đan Kỳ cũng biết công nghệ ba chiều này, liền tìm máy in công nghệ ba chiều trên cửa hàng internet. Một cái máy in tốn mấy vạn điểm tín dụng, Đan Kỳ do dự có nên mua hay không. Tuy rằn tiền lần trước bán trang sức vẫn còn không ít, nhưng cậu lại không muốn động vào nó. Tiểu thư phục vụ đã nói nếu hối hận, trong một tháng có thể chuộc lại. bởi vì vòng cổ đặt trên quầy trưng bày một tháng, trong một tháng này nó sẽ bị khóa lại, cũng sẽ không bán ra ngoài. Vì để cho người bán một cơ hội chuộc lại.
Một tháng sau nếu người bán không có ý chuộc lại, thì chủ quán sẽ niêm yết giá rồi bán ra ngoài.
Đan Kỳ đưa hình ảnh vào, tìm kiếm vòng cổ của mình ở trên mạng, phát hiện nó đã được đưa lên quầy triển lãm. Cậu nhìn vào giá niêm yết, thiếu chút nữa là bị doạ chạy. Chủ quán bán ra với giá 50 vạn điểm tín dụng! Mà giá của mình bán chỉ có 27 vạn điểm tín dụng mà thôi, tăng gần như gấp đôi.
Thương nghiệp quả nhiên là vì lợi ích, khó trách lại mua châu báu cũ, thì ra châu báu cũ bán ra lại có giá như vậy. May mắn thay những giá cả này đều minh bạch, các thương nhân cũng sẽ nói rõ ràng họ mua vào với giá thấp hơn. Mà khi bán ra sẽ lấy giá cao hơn để bán ra. Thế nhưng trong một tháng nếu muốn chuộc lại, chỉ cần trả một vạn điểm tín dụng cho phí thủ tục thì có thể chuộc lại với giá gốc.
Đan Kỳ nhìn tiền thưởng hôm nay mình thu vào, chỉ còn thiếu ba bốn trăm điểm tín dụng nữa. Muốn chuộc lại vòng cổ thì phải cố gắng thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu mỗi ngày cậu có thể được thưởng một ngàn điểm tín dụng, như vậy cuối thánh hẳn là sẽ có được 3000. Nếu gần ngày cuối cùng đi chuộc lại vòng cổ, chắc là sẽ kịp.
Trong lòng mang tâm sự, Đan Kỳ ăn cơm xong liền đi ngủ. Sáng sớm hôm sau cậu lên quang võng mua một đống hàng hoá, ngoại trừ những đồ dùng để làm vườn, cậu còn mua gia vị và dụng cụ nhà bếp. Mặc dù chảo chiên nhỏ phẳng, nhưng vẫn có thể dùng để xào đồ ăn được. Còn có một loại nước chấm có thể thay thế cho nước tương. Còn có một loại rong biển có vị hơi nhạt, mặc dù thiếu vị êm dịu của dầu thực vật, nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận được.
Sau khi ăn xong, nhóm người hầu mang đồ cậu cần tới. Đan Kỳ lại hỏi một câu: "Nếu tôi muốn gửi đồ qua bưu điện, vậy phải yêu cầu nhân viên chuyển phát tới nhà nhận hàng phải không?"
Người hầu đáp: "Trong vương cung có máy bay không người lái, ngài chỉ cần đưa địa chỉ và hàng muốn gửi đi đưa cho chúng tôi là được, chúng tôi sẽ đem hàng và địa chỉ ngài muốn gửi hàng đưa tới bưu điện chuyển phát."
Đan Kỳ gật gật đầu, lại đội lên quang não một lần nữa. Cách một đêm, cậu nghĩ trong gia viên chắc là thu hoạch không tồi. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Đan Kỳ vẫn bị làn sóng thuỷ triều liên quan tới bình luận cùng với những lời nhắc nhở được thưởng oanh tạc cho hơi choáng váng.
Mở ra số liệu phía sau, phát hiện sau một đêm mình đã có được khoảng một vạn fans theo dõi, hơn 7000 bình luận và được thưởng hơn 1500 điểm tín dụng.
Đan Kỳ giật mình muốn rớt cằm, cậu lập tức xem hậu trường, phát hiện ba người xếp hạng một hai ba mỗi người thưởng cho cậu 200 điểm tín dụng. Fans hào phóng như vậy có được mấy người chứ! Thế nhưng sao cậu cảm thấy mấy cái ID này sao lại quen mắt quá vậy? Cậu nhìn kỹ lại, đây không phải là những sinh sản giả đã chỉ cho cậu cách làm sao thu phục được chủ nhân sao? Bọn họ còn có một diễn đàn chung, gọi là Bốn Cõi Như Nhau. Bởi vì thực trùng hợp, bọn họ đều đến từ bốn gia tộc khác nhau.
Mở cái diễn đàn kia ra, Đan Kỳ nhắn tin: "Mọi người tới gia viên của tôi tặng thưởng hả? Cản ơn mọi người nhé."
Trước khi Đan Ký tới bọn họ đã nói được nửa ngày. Cái diễn đàn này giống như một nơi giúp bọn họ giết thời gian khi rảnh rỗi, không có việc gì sẽ chia sẻ một ít cuộc sống của mình. Đan Kỳ phát hiện bọn họ đã nói chuyện rất lâu. Sau khi hết bất ngờ, Đan Kỳ còn nói thêm: "Mọi người vẫn luôn ở chỗ này nói chuyện phiếm sao?"
Bốn Cõi Như Nhau [lông chim nhỏ]: Đan Kỳ, cuối cùng thì cậu cũng đã tới rồi?
Bốn Cõi Như Nhau [bọt biển trong nước]: tôi đang nói ai tới? Cậu ấy khẳng định sẽ trở về! Dù sao học bá khẳng định là không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với chúng ta.
Bốn Cõi Như Nhau [Nhuyễn Nhuyễn]: Đan Kỳ Đan Kỳ, chúng tôi muốn rau chân vịt! Có thể cho chúng tôi không?
Bốn Cõi Như Nhau [Đan Kỳ]:… Mọi người không cần tặng thưởng cho tôi, mọi người gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi gửi đồ sang cho mọi người.
….
Cả diễn đàn đều hoan hô, mọi người đều hỏi công việc của Đan Kỳ, Đan Kỳ cũng không biết trả lời sao cho tốt, chỉ đành nói: "Tôi không phải là một nhân viên nghiên cứu, thật ra tôi chỉ biết một ít kỹ năng hệ mộc, có thể kết hợp với nguyên tố trong không khí và nước, thông qua độ phì nhiêu của đất, kết hợp chúng lại để trồng cây mà thôi. Nếu mọi người thích, tôi sẽ đưa thêm cho mọi người một ít.
Rau chân vịt trưởng thành chỉ mất một tháng, tôi có thể thông qua kỹ năng hệ mộc đẩy nhanh quá trình sinh trưởng của nó, chắc là khoảng nửa tháng nữa là có thể ăn rồi."
Bốn Cõi Như Nhau mồm năm miệng mười, mọi người cùng hỏi: "Ăn như thế nào? Hái xuống là ăn sao?"
Đan Kỳ trả lời: "Tới lúc đó tôi sẽ đăng cách làm lên trên tường, mọi người có thể tới nhà tôi xem, hoặc là tôi đăng vào trong diễn đàn cũng được. À, đúng rồi, tôi sẽ gửi cho mỗi người một bộ đồ dùng nhà bếp trước, nhà mọi người đều có bếp phải không? Nhớ kỹ là bếp, không phải rương."
Mọi người đều đáp có, dù sao bọn họ đều là sinh sản giả cấp cao, trong nhà đương nhiên có dụng cụ và bếp.
Đan Kỳ lên tiếng muốn rời khỏi diễn đàn, bời vì hôm nay cậu muốn rút thăm mười người may mắn để gửi rau chân vịt. Vì thế nghiên cứu giáo trình rút thăm hơn nửa ngày, lăn lộn hơn nửa giờ, rốt cuộc rút ra được mười người tặng quà tặng.
Mười người được chọn rất là vui vẻ, vì bọn họ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy thực vật xanh. Bình thường bọn họ nhìn thấy chỉ là đồ mô phỏng, cùng với cây đá. Có thể có được một chậu thực vật thật sự, đối với bọn họ là điều rất mới mẻ, hơn nữa rất cao cấp. Nên biết rằng thực vật xanh ở tinh tế không nhiều lắm, tất cả đều dùng để trang trí bề mặt vương thất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!