Chương 6: (Vô Đề)

Nói ra có chút bất đắc dĩ, tuy rằng sớm biết cha mẹ hắn hơi tùy hứng, nhưng không nghĩ rằng bọn họ lại tùy hứng đến như vậy. Không hiểu ra sao tự dưng lại mua vợ cho hắn, còn không nói một lời liền ra ngoài đi du lịch. Nơi nghỉ ngơi còn nằm ở cực nam của tinh tế, và thường thường phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể quay về. Dù họ ở đó chỉ có nửa tháng, thì cũng phải mất ít nhất một tháng thì họ mới có thể quay lại.

Mà lý do ba mẹ nói cho hắn khiến hắn không thể nói gì, bọn họ nói là muốn đi…. sinh đứa thứ hai.

Tuy rằng thực bất đắc dĩ, nhưng cha mẹ đã xuất phát, cũng không thể kêu bọn họ trở về. Hơn nữa bọn họ đã gửi thư ủy nhiệm cho toàn tinh tế, nói là đem quyền cai quản đại lục Kình Thiên tạm thời giao cho hắn. Cho dù hắn không có hứng thú quản lý đại lục, nhưng bản thân là đứa con duy nhất của bọn họ, ngay lúc này cùng cần thiết phải ra mặt.

Hy vọng bọn họ có thể tạo người thành công, nếu có thể có em trai, có lẽ quyền thừa kế có thể giao vào tay em trai.

Lần này về nhà không biết vì sao lại cảm thấy hơi hồi hộp. Không phải bởi vì chuyện khác chỉ bởi vì cha mẹ nói với hắn người vợ mới cưới của hắn đang chờ ở nhà. Hắn độc thân từ trong bụng mẹ đã 25 năm, không biết lần đầu tiên gặp vợ thì nên đưa thứ gì mới hợp nhỉ? Mẹ cũng không nói, hắn cũng không dám hỏi. Chỉ nói đừng để cho người ta biết được sở thích lớn nhất của mình là đánh nhau, như vậy sẽ không cao nhã.

Kình Trạch hơi bất đắc dĩ, trước nay hắn không hề suy xét tới chuyện mình sẽ cưới vợ, cho nên trước nay hắn không hề che giấu mình thích võ. Hiện giờ, chuyện này lại trở thành chướng ngại vật khi tìm kiếm bạn lữ.

Trở lại vương cung, Kình Trạch cởi quân trang tướng quân ra, tiện tay treo vào trên giá áo, lập tức có người hầu đi lên nói: "Thiếu chủ, muốn gặp phu nhân mới không ạ?"

Kình Trạch cúi đầu nghĩ nghĩ nói: "Ở đâu?"

Người hầu đáp: "Đang ngủ."

Người hầu trước mặt hỏi: "Thiếu chủ, có muốn đánh thức phu nhân mới dậy không ạ?"

Kình Trạch lập tực giơ tay nói: "Không cần quấy rầy, để cậu ta ngủ đi!" sau đó hắn xoay người đi thư phòng.

Mà Đan Kỳ trong phòng đang tập trung tìm kiếm những tư liệu liên quan. Tim trong ngực đập không ngừng, trong lòng bàn tay vì hồi hộp mà toàn mồ hôi. Những tư liệu liên quan có: lần đầu tiên của sinh sản giả, lần đầu tiên ở chung với chồng như thế nào, đêm đầu tiên của sinh sản giả.

Tra tới tra lui, cậu cũng tìm được mấy điểm mấu chốt. Đêm đầu tiên của sinh sản giả nhất định không được phản kháng, bởi vì  nếu sinh sản giả phản kháng sẽ không được chủ nhân thích. Hơn nữa cố gắng chủ động một chút, nam nhân càng mạnh thì càng thích sinh sản giả chủ động và ngoan ngoãn. Tuyệt đối không thể khóc sướt mướt, nếu không rất dễ bị chủ nhân ghét bỏ. Nếu bị chủ nhân ghét bỏ rất có khả năng sẽ bị bán đi. Một sinh sản giả chỉ cần bị bán ba lần trở lên sẽ không tồn tại trên thị trường.

Chỉ có thể tới trung tâm an giưỡng sinh sản giả vượt qua quãng đời còn lại, rất khó gặp lại con của mình.

Đan Kỳ cầm tờ giấy vội vàng ghi chép lại những thông tin này. Lại nhìn những việc cần chú ý trong đêm đầu tiên, ví dụ như phải tắm rửa sạch sẽ, đặc biệt là phải rửa sạch nơi đó. Chuẩn bị thuốc trị thương cho mình, để tránh cho chủ nhân thích chơi làm rách phía sau của mình, sẽ ảnh hưởng tới những thể nghiệm tiếp theo.

Phải học được lấy lòng chủ nhân, phải biết một ít kĩ xảo, cái miệng thì phải học nói ngọt.

Đan Kỳ mơ hồ, kĩ xảo là cái gì? Dẻo miệng là gì chứ? Nhìn thấy thời gian đã trôi qua nửa giờ, cậu không thể lại kéo dài thêm nữa. Bởi vì không thể để chủ nhân đợi lâu, nếu không cũng sẽ bị ghét bỏ.

Một điều cuối cùng, nhất định phải cố gắng tích cóp tiền, tích cóp đủ tiền chuộc thân. Nếu có một ngày chủ nhân nhàm chán, lại không muốn bị bán lần thứ hai, có thể lựa chọn chuộc thân cho mình. Sinh sản giả tự do có thể tùy thời đi thăm con của mình, cũng được hưởng quyền lợi của công dân tinh tế. Cái này rất quan trọng, cái này rất quan trọng, cái này rất quan trọng, chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!

Đan Kỳ lắc đầu vừa vuốt tóc vừa kéo cửa tủ quần áo của cậu, bắt đầu lựa quần áo thích hợp cho cậu.

Theo hướng dẫn, bên trong phải mặc đồ dễ làm việc. Đồ trong phải đáng yêu gợi cảm, tốt nhất là một chiếc áo có mũ, bởi vì khi chủ nhân nhấc nó lên sẽ nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của bạn. Bên ngoài thì mặc một chiếc áo khoác nhỏ ngọt ngào, khi thắt nút thì giống như một tiểu vương tử, còn khi cởi ra thì giống như một cậu bé….

Những thứ này toàn là những cái gì! Đan Kỳ sắp hỏng mất, nhưng cậu vẫn dựa theo tư liệu mà làm. Dù sao cậu cũng không hiểu cái gì, mà trong tất cả các hướng dẫn, cái hướng dẫn này có tỉ lệ like cao nhất và phản hồi cũng tốt nhất.

Đan Kỳ cũng không thể để ý nhiều như vậy, nhanh chóng sửa soạn lại dung nhan của mình, liền đẩy cửa ra nói với người hầu đứng ở đối diện: "Ừ…. Tôi ổn, đi gặp chủ nhân thôi."

Cách xưng hô chủ nhân này khiến cho người ta cảm thấy thẹn….

Người hầu hơi kỳ quái nhìn thoáng qua Đan Kỳ, cười cười nói với cậu: "Được rồi phu nhân, mời ngài đi theo tôi."

Đan Kỳ khẩn trương tới mức đi cùng tay cùng chân, đây là lần đầu tiên cậu bước ra sảnh ngoài. So với hậu viện ấm áp thì sảnh ngoài trang trí quá mức nặng nề. Nhìn qua không giống nơi tiểu vương tử ở, ngược lại như là…. nơi thái thượng hoàng ở.

Quẹo qua mấy hành lang, cuối cùng Đan Kỳ đã gặp được thiếu chủ Kình Trạch trong truyền thuyết. Nói thật ra đối phương so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt, cậu hoảng hốt phát hiện khí chất của Kình Trạch có vài phần giống với Thần Tướng. Cho tới khi thấy rõ khuôn mặt của hắn Đan Kỳ mới phủ định suy nghĩ trong lòng, chắc là người trên đời này sở hữu khuôn mặt lạnh lùng thì sẽ có khí chất tương tự nhau!

Cậu hơi sợ hãi nhưng vẫn làm bộ nhiệt tình, nếu không lỡ như bị ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ? Nhìn vẻ mặt của hắn hình như không vừa lòng dáng vẻ của mình.

Kỳ thật Kình Trạch cũng không có gì không vừa lòng với Đan Kỳ. Lần này hắn vội vàng trở về, chẳng qua là cha mẹ khiến hắn trở tay không kịp. Tuy rằng có thể đoán được cha mẹ đột nhiên ra ngoài chơi, hẳn là muốn tạo ra cơ hội cho mình và vợ mới ở chung, khiến cho mình không thể chạy lung tung khắp tinh tế. Chỉ là Kình Trạch cũng không có khái niệm gì về viên phòng, chỉ là muốn hoàn thành mong muốn của cha mẹ mình thôi!

Dù sao trong hai mươi năm qua, mình cũng không làm được việc gì để báo hiếu cho cha mẹ. Tuy rằng hắn thích đánh nhau, nhưng cũng không phải một người có tính cách quái gở. Lúc trở về cũng chuẩn bị rất nhiều quà để đưa cho vợ mới chưa từng gặp mặt này.

Hơn nữa, hắn cảm thấy vợ mới này hơi quen mặt. Hai mươi năm qua, Kình Trạch vẫn luôn mơ thấy một giấc mơ. Mơ thấy có một đứa trẻ chết trong ngực hắn, dung mạo đứa trẻ kia giống như hoa. Nhìn cậu bé nhắm mắt lại rồi biến mất trước mắt mình, tim Kình Trạch đau đớn từng cơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!