Chương 55: Phiến ngoại 1: Lục Hoa Cốc

Vạn vật trên thế gian đều có linh tính, dựa vào linh khí của đất trời mà thành tinh.

Sinh ra ở Lục Hoa Cốc dư thừa linh khí, lại ngày đêm hấp thụ linh khí, một gốc cây hoa mẫu đơn màu vàng nhạt dần dần có được linh thức, dần dần biến thành một thiếu niên xinh đẹp trên dưới mười tuổi.

Hoa vốn dĩ đã nổi tiếng đẹp, mà gốc hoa này lại là —

- Diêu Hoàng.

Người có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như là một đóa hoa xinh đẹp. Làn gia trắng noãn giống như chim non vừa mới lột xác. Giống như sương giá trên tuyết khiến cho người khác nhịn không được mà yêu thích.

Nam Hoa đế quân nhìn thấy phong cảnh nơi này không tồi, liền dừng chân lại nghỉ ngơi. Đi tới Lục Hoa Cốc, liền nhìn thấy một chú thỏ nhỏ mềm mại, dịu dàng nấp sau một cái cây và bí mật quan sát hắn.

Thấy đối phương phát hiện ra mình, thỏ nhỏ từ sau cây đi ra, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn hỏi: "Ngươi là thần tiên sao?"

Nam Hoa đế quân vừa nhìn đúng là một tiểu tinh linh. Hắn cúi đầu hứng thú nhìn tiểu tinh linh trắng nõn non mềm, trả lời: "Đúng, ta là thần tướng, ngươi tên là gì?"

"Tên là cái gì?" Trong mắt tiểu tinh linh toàn là mơ màng, giống như không biết trên thế giới này còn có loại đồ vật này.

Nam Hoa đế quân suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, tiểu tinh linh này là do nước nuôi dưỡng ra, là thứ tinh khiết nhất trên đời này. Thậm chí so với đứa trẻ vừa mới sinh ra còn hồn nhiên hơn. Hắn bỗng nhiên thực quý trọng loại hồn nhiên này, hỏi thế gian này, còn có bao nhiêu sự hồn nhiên?

Vì thế hắn hạ bút lấy cho cậu một cái tên: "Ngươi là tinh linh hoa mẫu đơn, vậy thì gọi là Đan Kỳ đi!"

Kỳ có ý là chúc phúc may  mắn, hắn hy vọng đứa nhỏ này sau này có thể vĩnh viễn hồn nhiên. Là đứa nhỏ có được sự vui vẻ nhiều nhất ở thế giới này. Giống lão già thần tướng sống mấy chục vạn năm như hắn, đã sớm không biết vui vẻ là như thế nào rồi.

Nhìn thấy thân thể nhóc con kia trơn bóng, vì thế Nam Hoa đế quân giơ tay lên, thay cho cậu một bộ quần áo: "Ngươi đã trở thành tinh linh, chính là một người. Người là phải mặc quần áo, nếu không sẽ rất kỳ quái." Biết xấu hổ đó là phép tắc làm người đầu tiên.

Đan Kỳ gật đầu nói: "Người là gì?"

Nhóc con này không hiểu gì cả, Nam Hoa đế quân cũng vừa lúc không có chuyện gì làm. Mọi hướng yên bình, chư tiên đều làm đúng phận sự của mình, hắn công thành lui thân. Nhìn nhóc con trước mặt, bỗng nhiên muốn nuôi cậu nhóc này thật tốt.

Vì thế hắn mở ra túi bảo vật nhỏ của mình, từ bên trong nhảy ra rất nhiều sách vỡ lòng ở tất cả các phương diện, dạy cậu học chữ, dạy cậu tu luyện.

Tuy rằng chỉ là một tinh linh bình thường không thể bình thường hơn, ngoại trừ dung mạo và đơn thuần ra thì cái gì cũng tệ. Nhưng lần đầu tiên nuôi con nít Nam Hoa nuôi rất hết lòng. Ngày đêm ở chung, thế nhưng tình cảm càng ngày càng sâu. Khi nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy con của mình.

Thời gian lâu, hắn cũng dần trở nên ích kỷ. Cứ cảm thấy Đan Kỳ mình nuôi trong nhà, không giống với những tiểu yêu tinh ở bên ngoài. Cậu đơn thuần, lương thiện, hiểu chuyện, nghe lời. Cũng cố gắng học tập, còn có thể làm đồ ăn cho mình.

Vì thế thần tướng định cư ở Lục Hoa Cốc, hắn và Đan Kỳ cũng nhau chém cây trúc, xây một căn nhà trúc nhỏ.

Ở Lục Hoa Cốc một năm bốn mùa như xuân, thỉnh thoảng sẽ có tuyết rơi, cũng không duy trì được mấy ngày. Phong cảnh nơi này hợp lòng người, rất thích hợp ẩn cư lâu dài. Đi một quãng đường xa như vậy, Nam Hoa đế quân muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Hắn lại làm một thư phòng nhỏ và hạ cấm hỏa chú ở bên trong. Bỏ tất cả sách mình yêu quý nhất vào bên trong thư phòng. Đan Kỳ đã biết chữ bắt đầu ngâm mình ở thư phòng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh. Cậu không thích ra bên ngoài, chỉ thích ở trong nhà nghiên cứu các loại đồ ăn. Thỉnh thoảng cũng ra ngoài chơi một chút với các tinh linh nhỏ, nhưng cũng rất nhanh là về nhà.

Thần tướng thật sự không nhìn được, liền dẫn cậu xuống nhân gian cho đỡ buồn. Kết quả cậu lại thích nấu nướng, thế nhưng cũng tốt, vào sông bắt cá, lên núi hái măng, so với ngày ngày cứ ở trong nhà cũng tốt.

Thời gian dần trôi, thần tướng dần dần chấp nhận nhóc con nhà mình là một nhóc con không có chí lớn. Không hề giống một tí nào với yêu tinh bên ngoài, người ta cũng đã biến thành đại yêu. Lại nhìn nhóc con nhà mình, còn đang ở trong phòng hấp tượng người.

Thế nhưng cũng không sao, nhóc con nhà mình đẹp! Nhìn ở bên ngoài xem, một đám mắt mũi hung tợn, nếu cùng tới nhân gian sẽ dọa cho người phàm chạy mất dép. Mang theo nhóc con nhà mình ở bên người chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung—

- đẹp mắt.

Thần tướng càng ngày càng bao che khuyết điểm, dần dần đã quên đi ước nguyện ban đầu của mình là muốn nuôi dưỡng Đan Kỳ thành một người tài.

Hiện giờ hắn nghĩ phải để cho đứa con của mình được hạnh phúc cả đời, dù sao có nguy hiểm gì thì có hắn che chở.

Thế nhưng trước mắt có một cửa ải khó khăn phải qua, bé Đan Kỳ sắp tới tuổi trưởng thành của yêu linh.

Yêu không thể so sánh với con người, ở thời kỳ trưởng thành thì hơi hung dữ, cho nên mới có nhiều yêu đến thể gian đi tìm thanh niên nam nữ tử.

Hắn bắt đầu đi mượn các bộ sách liên quan của những người bạn tiên, làm sao mới có thể để đứa nhỏ nhà mình vượt qua thời kỳ trưởng thành thành công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!