Cậu vô ý thức nắm chặt tay, nhưng lý trí đã khiến cho Đan Kỳ thả lỏng tay. Cậu gật đầu với Đông Phương Y rồi hỏi: "Xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Đông Phương Y mặc trang phục chiến đấu màu xanh, nhìn có chút khí chất của người hùng trẻ tuổi. Nếu không phải lúc trước Đan Kỳ đã nhìn thấy con người thật của y, có thể sẽ tin rằng y là một người trẻ tuổi có tài, thật sự người tài thứ hai được trời chọn.
Trong thân thể cậu còn có ý thức của Đông Phương Kỳ, trong một phút nhìn thấy Đông Phương Y, sự không cam lòng và tức giận cùng nổi lên trong lòng.
Đông Phương Y cười cười với cậu nói: "Không có gì, tôi chỉ là muốn làm quen với chủ lôi đài, có lẽ trong trận đấu kế tiếp chúng ta có thể gặp nhau thì sao?"
Trên mặt Đan Kỳ không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: "Vậy thật chờ mong được tỉ thí với tộc trưởng của gia tộc Đông Phương".
Đông Phương Y hơi đăm chiêu hỏi: "Hình như Đan tiên sinh không được vui? Lúc trước có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không? Có phải đã từng quen biết hay không?"
Đan Kỳ không muốn nói nhiều với y, chỉ lắc đầu nói: "Cảm ơn, chúng ta không quen, cũng chưa hề gặp mặt". Nói xong cậu lập tức quay đầu rời đi nhưng lại bị Đông Phương Y ngăn cản.
"Đan tiên sinh không có việc gì sao lại vội vàng như vậy? Nếu chúng ta không quen nhau, cũng chưa từng gặp, hay là tháo mặt nạ xuống để kết thêm một người bạn, thế nào?"
Đan Kỳ nói: "Không cần".
Đông Phương Y đột nhiên ra tay với mặt nạ trên mặt Đan Kỳ. Đan Kỳ vừa xoay người liền được Kình Trạch kéo về phía sau bảo vệ. Kình Trạch nhàn nhạt nhìn Đông Phương Y nói: "Có thể thi đấu trong Chung Cực Chi Chiến, nhưng thi đấu xong thì không thể đấu riêng. Sao thế? Đông Phương tiên sinh là chủ của đại lục Đông Phương mà không rõ chuyện này sao?"
Nhìn thấy Kình Trạch che ở trước mặt, Đông Phương Y rất nhanh hiểu được ý tứ trong đó, y từ từ gật đầu nói: "Tôi chỉ đùa với Đan tiên sinh thôi, ngài không cần phải để ý".
Kình Trạch không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đan Kỳ cũng không dây dưa với y nữa, cậu nhấc chân đi về chỗ nghỉ ngơi. Đối phương lại kêu to một câu với cậu: "Này, đừng quên chúng ta là đối thủ, tôi sẽ không nương tay đâu".
Đan Kỳ xoay người nhìn y, còn rất nghiêm túc nói: "Hy vọng cậu chiến thắng được thực lực của tôi, tôi nói đều là sự thật".
Đông Phương Y nhíu mày, dự cảm xấu lan rộng trong lòng. Không biết vì sao, y đột nhiên cảm thấy đối phương biết được bí mật của mình. Y dựa vào thu năng lực của những linh hạch bị hóa giải để sử dụng, nhưng đây là bí mật tác chiến.
Y lập tức lắc đầu, sao có thể được chứ? Những linh hạch này là thông qua con đường bí mật mới lấy được, người khác không thể nào biết được. Hơn nữa ai có thể nghĩ ra cách lấy linh hạch của người khác để bản thân sử dụng chứ? Cách làm này bởi vì quá độc ác, cho nên là bí mật không truyền ra ngoài của tộc rắn.
Nếu không phải y tập luyện như thế nào cũng không thể đột phá lên tầng cao hơn, thì tộc rắn cũng không phải tốn nhiều sức lực để làm chuyện này.
Nhất định là y suy nghĩ nhiều rồi, chờ cho y đạt được chức quán quân của cuộc thi, vậy mục tiêu lần này của y đã đạt được.
Sau này y còn có rất nhiều chuyện phải làm, dã tâm của y không chỉ dừng lại ở đây. Đệ nhất cao thủ là cái gì chứ? Y muốn là cả tinh tế.
Sau khi nở nụ cười, Đông Phương Y cũng rời khỏi sân thi đấu.
Đan Kỳ trở về phòng nghỉ của tuyển thủ, định nghỉ ngơi một lát, rồi sẽ quay về lãnh sự quán hội hợp với Kình Trạch. Cậu biết vừa rồi Kình Trạch là vì tránh hiềm nghi, tuy rằng Đông Phương Y có thể đã đoán ra thân phận của cậu, nhưng chỉ cần cậu không thừa nhận, thì có thể đạt được hiệu quả cậu mong muốn.
Lúc này, cửa phòng nghỉ của Đan Kỳ bị gõ, cậu đứng dậy đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Kình Trạch đang đứng ở cửa còn cầm một phần cá băng ở trong tay và một phần cơm dinh dưỡng cho bữa tối.
Đan Kỳ lập tức kéo người vào trong hỏi: "Sao anh lại tới đây? Không phải em nói ngồi một lát sẽ trở về sao".
Kình Trạch đặt đồ ăn lên bàn hỏi: "Lại đây xem em, đêm nay không muốn quay về, bên này là phòng xép, có thể nghỉ ngơi ở đây".
Đan Kỳ theo bản năng gõ vào tường, Kình Trạch thấy hành động đáng yêu của cậu mà bật cười nói: "Làm gì vậy?"
Hai má Đan Kỳ hồng hồng nói: "Không…. Không có gì".
Kình Trạch không đùa cậu nữa, đưa đồ ăn trên tay cho cậu nói: "Ăn một chút đi! Ăn trước một ít đồ ăn, rồi nghỉ ngơi, buổi tối anh mang em về lãnh sự quán".
Loại kí túc xá này cách âm rất bình thường, nhưng mà muốn hai chồng chồng ngủ cùng nhau mà không làm cái gì, cũng quá khó cho bọn họ.
Đang ăn đồ ăn, Đan Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười. Kình Trạch hỏi cậu: "Sao vậy? Ăn thôi mà cũng ăn tới nở nụ cười sao?"
Đan Kỳ trả lời: "Không… không có gì".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!