Chương 45: (Vô Đề)

Cho tới khi Đan Kỳ mơ màng tỉnh ngủ, cậu cũng không biết mình đã trải qua cái gì.

Vừa rồi Kình Trạch hắn…. Lại làm chuyện đó với mình? Nhưng mà vì sao, không hề có cảm giác khó chịu chứ? Ngược lại còn nhẹ nhàng. Cả người giống như uống say.

Cậu sờ sờ mặt mình, nóng sắp bốc cháy rồi.

Kình Trạch bên cạnh đang mặc quần áo, cũng đã thu lại xúc tua của hắn.

Đan Kỳ ngồi dậy vẻ mặt nghi hoặc nói: "Sao có thể? Chúng ta…. vừa mới….."

Kình Trạch hơi mang vẻ xin lỗi nói: "Xin lỗi Đan Kỳ, vừa rồi tôi không khống chế được bản thân. Thế nhưng lần này tôi không làm em bị thương phải không? Tôi đã học trên hệ thống, thời gian cũng không vượt qua 45 phút, hơn nữa sức lực cũng rất tốt. Tôi biết lúc trước bởi vì tôi ở trong thời kỳ đặc biệt, khiến cho em chịu khổ không ít. Vì để em chịu ít khổ, tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu. Tôi muốn hỏi em một chút vừa rồi….

độ trải nghiệm có tốt không?"

Đan Kỳ sắp tự bốc cháy, cậu từ từ gật đầu nói: "Rất… tốt."

Kình Trạch cũng ngại ngùng cúi đầu nói: "Sau này tôi sẽ không làm em đau nữa, cho nên…. Sau này có thể trở về nhiều hơn không? Anh thích em, cũng thích đóa hoa trên đầu em."

Nhắc tới đóa hoa, Đan Kỳ lập tức sờ sờ đầu mình. Quả nhiên, đóa hoa đã biến mất rồi. Bởi vì thành công thụ phấn, đóa hoa liền sẽ ẩn đi. Di chuyển tới chỗ nào đó, kết ra hai hạt giống.

Đương nhiên hiện giờ cậu khẳng định không thể kết ra hạt giống, sinh ra hai tiểu hoa yêu là nhất định rồi.

Đan Kỳ sờ sờ bụng mình, vẻ mặt kinh hoảng nói: "Chỉ sợ…. trong khoảng thời gian ngắn không có cách thường xuyên trở lại, em khả năng…. sẽ sinh một cặp tiểu hoa mẫu đơn."

Kình Trạch:???

Đan Kỳ nói: "Vừa rồi em định nói với anh, kỳ thật…. Đông Phương Kỳ đã bị em trai của anh ta tra tấn tới chết. Còn sống chỉ là một mảnh tàn hồn hoa mẫu đơn tên là Đan Kỳ. Anh chắc là sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng em muốn nói cho anh, tất cả đều là sự thật."

Kình Trạch nghiêng nghiên đầu nghĩ: "Như vậy, em là người anh muốn tìm sao?"

Đan Kỳ: "Ai?"

Kình Trạch nói: "Từ khi anh năm tuổi, liền liên tục mơ thấy một giấc mơ. Có một người lớn lên giống em như đúc, biến mất trong ngực anh. Mà anh vì tìm người đó, không biết lặn lội đi bao nhiêu đường xa. Cuối cùng thành công ở một chỗ phát hiện ra người đó, lại cuối cùng không thể tìm được người đó. Anh biết số mệnh của anh là tìm kiếm người đó, nhưng mà anh lại không biết người đó là ai. Người kia là em sao?

Đan Kỳ."

Nghe xong lời nói của Kình Trạch, Đan Kỳ khóc như mưa. Cậu dùng sức gật đầu, bất chấp mình không mặc quần áo đứng dậy nhào vào lòng Kình Trạch nói: "Đúng vậy! Thần Tướng! Anh muốn tìm chính là em, em là tiểu hoa yêu của anh!"

Kình Trạch ôm lấy Đan Kỳ, ôm chặt cậu vào ngực, trên mặt toàn là mơ hồ, hắn hỏi: "Lúc trước chúng ta…. Là người yêu sao? Có phải anh cũng rất thích em hay không? Cho nên mới bất chấp mọi thứ phải tìm bằng được em?"

Đan Kỳ không nói, cậu nghĩ nếu em nói sự thật cho người, người nhất định sẽ hối hận tất cả mọi việc đã làm cho em.

Chúng ta sao có thể là người yêu được chứ? Người là trưởng bối của em, như thầy như cha, là người che chở em lớn lên thành người! Nhưng mà hiện giờ chúng ta biến thành quan hệ như vậy, không biết vì sao, Đan Kỳ lại cảm thấy rất vui vẻ.

Cậu thật sự đã thích Thần Tướng rồi, lúc trước chỉ dám ngước lên nhìn hắn ở trên cao, kính trọng hắn. Thần Tướng sẽ không sinh ra ý tưởng không an phận với cậu, chỉ coi cậu như đứa nhỏ mà yêu thương.

Mà Đan Kỳ hiểu được lòng mình rồi, mình chỉ là một hoa yêu nho nhỏ, còn là một yêu hoang dã, cho dù thế nào cũng không xứng được Thần Tướng rủ lòng thương. Nhưng mà Thần Tướng vẫn cho cậu rất nhiều tình yêu thương, phần ân tình này, cuộc đời này khó báo đáp. Nếu như vậy có thể báo đáp được ân tình của hắn, vậy Đan Kỳ đồng ý.

Huống gì, bây giờ cậu ở trong lòng Thần Tướng đã không giống như trước kia.

Cậu ôm lấy Kình Trạch, ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nâng tay lên ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Kình Trạch cũng rất nhiệt tình đáp lại cậu, cũng ôm lấy cậu lần thứ hai trở về giường.

Cảm tình của hai người tăng lên rất nhanh, Kình Trạch cũng chắc chắn trong lòng, Đan Kỳ là người yêu đời trước của hắn, hắn chính là tới để tìm người yêu của mình.

Đan Kỳ cũng rất ăn ý không nói cho Kình Trạch biết quan hệ thật sự của bọn họ, cứ tạm thời giấu giếm sự thật này đi! Ngoại trừ ngày nào đó Thần Tướng tự mình nhớ lại, như vậy mình sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm. Là mình thầm yêu hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau. Sinh nhi dục nữ cho hắn, cùng hắn qua những tốt đẹp.

Nghĩ tới đây, Đan Kỳ ôm chặt lấy Kình Trạch, một lần nữa cùng hắn dây dưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!