Chương 40: (Vô Đề)

Vẻ mặt Đan Kỳ cũng không biết nói gì, nguyên thân của nguyên chủ Đông Phương Kỳ cũng không phải là loài có sừng mà? Cậu nhớ rõ Đông Phương Kỳ là sói, nhưng mà không phải là sói bình thường, mà là sói thần của đại lục Đông Phương. Loại sói này thân hình to hơn so với những con thú bình thường, càng hùng vĩ và uy vũ hơn. Hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, khi bọn họ biến về nguyên hình có thể cắn chết một con gấu thành niên.

Một con sói mọc sừng, chuyện này không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà khi sừng mọc lên, Đan Kỳ lại không phát sốt nữa. Cậu đè đè hai cái mụn cũng không thấy chúng nó cứng. Mà dùng người máy kiểm tra thì nói là không có vấn đề gì, cậu liền hỏi hệ thống của mình: "Tiểu Đằng, cậu mau nhìn giúp tôi, sao tôi lại mọc sừng chứ?"

Tinh linh có cây lên tiếng, lập tức có một năng lượng màu trắng vây xung quanh cậu. Một lát sau, tinh linh cỏ cây nói: "Chủ nhân, không phải ngài mọc sừng, mà là mầm của linh hồn ngài."

Đầu Đan Kỳ toàn vệt đen hỏi: "Mầm…. mầm gì?"

Tinh linh cỏ cây nói: "Đúng vậy, là mầm, chính là hạt mầm của bản thể hoa mẫu đơn của ngài. Có thể là muốn nở hoa, chắc là bị ảnh hưởng từ sự chăm sóc của ngài. Chủ nhân đây là chuyện tốt, điều này chứng tỏ thể chất của ngài đang khôi phục lại như ban đầu. Hạt mầm mọc ra, ý nghĩa là bắt đầu kết đan. Chúc mừng chủ nhân, nếu kết đan vậy pháp lực của bản thân ngài cũng sẽ khôi phục!"

Vẻ mặt Đan Kỳ vui mừng, tự mình thi triển một chiêu thuật khinh công. Cậu nhẹ nhàng bay lên, quả nhiên giống như lời  nói của tinh linh cỏ cây, pháp lực của cậu đã khôi phục một chút. Tuy rằng còn chưa được một thành, nhưng độ linh hoạt cao hơn lúc trước nhiều, cũng có lực công kích nhất định. Lực công kích như vậy, chắc là tương đương với lực công kích cấp E.

Trong chiến đấu trung cấp, lực công kích như vậy không lớn, nhưng năng lực như vậy đã đủ né tránh. Đan Kỳ là yêu quái hệ cỏ cây, năng lực phòng ngự còn mạnh hơn năng lực công kích. Nếu cậu tự phòng ngự được, hơn nữa còn có sự phòng ngự của ma thực rau chân vịt, có phải là bản thân đã có hai lớp phòng ngự hay không?

Điểm này rất quan trọng để thăng cấp, Đan Kỳ rất hưng phấn.

Lúc này tinh linh cỏ cây còn nói thêm: "Thế nhưng…. Quá trình thăng cấp còn phải kéo dài một hai ngày, chủ nhân, nếu ở tình trạng này sẽ ảnh hưởng tới trận đấu võ ngày mai của ngài."

Đan Kỳ nghĩ nghĩ nói: "Không thành vấn đề, tôi có thể thua một lần, đánh ba trận chỉ cần thắng hai trận là tôi có thể thành công thăng cấp."

Tinh linh cỏ cây gật đầu nói: "Tôi dùng linh thể giúp ngài bảo vệ đứa trẻ, như vậy nếu như ngài có thua, cũng sẽ không khiến đứa trẻ bị thương."

Đan Kỳ rất cảm ơn tinh linh cỏ cây: "Cảm ơn cậu, tiểu Đằng."

"Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy?"

Đan Kỳ hơi ngại nói: "Đứa nhỏ trong bụng tôi, ban đầu chỉ là kế hoạch tạm thời của tôi thôi. Tôi biết nếu tôi không sinh con, sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Chỉ có thể làm theo rồi nghĩ cách từng bước. Nhưng mà không nghĩ tới, hắn lại là Thần Tướng của tôi. Tôi cũng không nghĩ tới mình vậy mà lại có con của Thần Tướng. Hiện giờ ý nghĩa của hắn đối với tôi đã không giống bình thường, nếu đứa bé bị thương, tôi cũng sẽ cảm thấy rất khổ sở."

Đương nhiên cũng không phải vì đứa bé này là con của Thần Tướng thì cậu mới khổ sở. Dù sao khi tiểu bạch tuộc này lớn lên từng ngày trong bụng cậu, cậu cũng dần dần có tình cảm với đứa bé này.

Nghĩ lại mình lúc đầu thật là ngốc, Kình Trạch cũng không phải là một bạo quân có một không hai, kỳ thật cậu cũng không cần vì những tương lai đáng sợ đó mà bán mình.

Cũng vì đời trước mình được Thần Tướng nuông chiều, nên không phân biệt rõ thời thế.

Đan Kỳ càng nghĩ mặt càng đỏ, nếu Thần Tướng khôi phục lại ký ức, sau đó nhớ lại những chuyện hoang đường mình đã làm, có thể thấy mình hoàng đường càn rở hay không?

Nhưng nghĩ tới những điều này thì có ích lợi gì? Đến lúc đó hắn nhất định là muốn tránh đi thật xa, không bao giờ muốn nhìn thấy mình.

Vuốt túi mầm có hơi đau, Đan Kỳ ăn bánh quy nhỏ, buổi tối lại ngủ một giấc thật ngon. Ngày hôm sau đi Tinh Võng quan sát hai trận lôi đài mà cậu đánh hai ngày nay, lại đi diễn đàn khu Linh Võ nhìn xem, phát hiện quả nhiên có không ít người bắt đầu nhắc tới cậu.

"Linh Chiến Sĩ cấp A kia đụng phải hắc mã vì sao lại không đánh? Hai người có phải có giao dịch gì không?"

"Giao dịch gì chứ, không phải vị hắc mã kia là sinh sản giả sao? Coi chừng trong bụng còn có đứa con của người kia nữa đó?"

"Có nhãi con sao có thể thi đấu được? Không muốn sống nữa sao?"

"Không, thi đấu trên tinh võng thì được, nhưng không thể đánh ngoài đời thật được. Thi đấu trên mạng thương tổn không mạnh, cũng không chết người, cũng không có ảnh hưởng lớn tới đứa nhỏ."

"Mọi người nói cứ như thật, giống như hắc mã thật sự có đứa nhỏ vậy."

"Chúng tôi chỉ cảm thấy có thể mà thôi, nếu không sao cấp A kia không đánh với cậu ta? Như vậy là có ý gì chứ?"

….

Lúc này còn chưa tới nửa tháng, Đan Kỳ thật sự rất bất đắc dĩ, thật là lời nhiều người sẽ làm chảy cả vàng mà. Cũng may thời gian này xảy ra nhiều chuyện, cũng đã quen rồi, biết cái gì nên để ý cái gì không nên để ý.

Chỉ là ngày mai chắc là lại để cho bọn họ tóm được nhược điểm. Bởi vì cậu đương nhiên muốn thua một trận, nếu không cậu không thể vượt qua được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!