Chương 20: (Vô Đề)

Hai người nói chuyện khoảng nửa giờ, Kình Trạch cũng đoán được sơ sơ vấn đề ở đâu. Hắn cảm thấy mình nên nhịn một khoảng thời gian, hoặc là chờ cậu có thể chấp nhận mình rồi lại nói. Đầu tiên hắn phải nghiên cứu, phải làm sao mới có thể…. khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút.

Sau khi nói xong Kình Trạch nói: "Tôi đưa em qua! Em yên tâm, tôi chỉ đưa em tới bên ngoài căn cứ, những người bạn đó của em sẽ không thấy."

Đan Kỳ không thể từ chối cũng đành phải gật đầu nói: "Không sao, tôi chỉ trồng một ít thực vật, cũng giống với mấy cây trồng ở hậu viện, chỉ là quy mô lớn hơn một chút."

Kình Trạch gật đầu nói: "Nếu cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng những phát minh của em." Những thực vật Đan Kỳ gieo trồng đối với đại lục chỉ có lợi cũng không có chỗ hại nào, hơn nữa nếu có thể cải thiện sinh thái của tinh cầu, vậy đây là phương hướng phát triển cực kỳ tốt.

Hai người cùng nhau lên phi thuyền của Kình Trạch, hắn thiết lập hướng đi của phi thuyền, liền ngồi xuống bên cạnh Đan Kỳ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng ngồi trong một không gian hẹp như vậy, Đan Kỳ hơi co quắp. Đặc biệt khi nghĩ tới những xúc tua của hắn, cậu theo bản năng cách hắn xa một chút.

Kình Trạch bất đắc dĩ, bản thân mình cũng không phải là người hay nói chuyện, thế nhưng có một số chuyện hắn vẫn phải nói. Vì thế hắn nói với Đan Kỳ: "Kỳ thật em không cần sợ tôi, chỉ cần em không muốn, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em. Cho nên em không cần sợ tôi, tôi sẽ không tổn thương em."

Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn Kình Trạch, vẫn hơi sợ hắn. Người này bình thường luôn lạnh lùng, trong ánh mắt cũng lộ ra sự uy nghiêm, cho người ta cảm giác bễ nghễ thiên hạ. Nếu không phải khác khuôn mặt, cậu thật sự cảm thấy hắn và Thần Tướng tương đối giống nhau.

Nhưng hắn không phải Thần Tướng, hắn không có sự ôn nhu của Thần Tướng, Thần Tướng sẽ không đối đãi thô lỗ với cậu như vậy.

Kình Trạch nhìn thấy cậu còn đề phòng, khe khẽ thở dài, cảm thấy nên cần một chút thời gian để cậu có thể từ từ thích ứng.

Đan Kỳ cắn cắn môi dưới sợ hãi nói: "Cũng…. cũng không phải sợ anh, tôi chỉ là…. chỉ là tính cách của tôi như vậy, lúc ấy hắn cũng nói như vậy." Bởi vì khi lần đầu tiên ở chung với Thần Tướng, cậu cũng cảm thấy mình sợ hắn. Kỳ thật cũng không phải như vậy, Đan Kỳ chỉ là không dễ dàng buông lỏng mà thôi.

Mãi cho tới sau khi bọn họ đã quen thuộc, lúc Đan Kỳ có thể vểnh mũi nâng mặt, Thần Tướng mới càng ngày càng không có cách nào với cậu.

Kình Trạch cũng đã hiểu sơ sơ, phi thuyền cũng đã ngừng bên ngoài vườn gieo trồng. Đan Kỳ ôm mấy trái cà chua chín, đi xuống phi thuyền. Lúc phí thuyền hạ xuống, Đan Kỳ nói với Kình Trạch: "Nếu anh chán, có thể tới đây tham quan. Còn nữa cảm ơn anh đã giúp tôi chuẩn bị đất, nếu không chê, buổi tối có thể ở lại ăn cơm rồi lại về."

Kình Trạch sợ mình đi sẽ khiến cho Đan Kỳ bối rối, liền từ chối ý tốt của cậu. Ít nhất hiện giờ hắn biết, nguyên nhân Đan Kỳ luôn trốn tránh hắn là gì.

Sau khi trở lại vườn gieo trồng, Đan Kỳ rửa sạch cà chua, cắt thành từng miếng để lên mâm, kêu những học sinh tới đây nếm đồ ăn tươi mới. Cũng thật trùng hợp, bọn học sinh đang ngồi canh tường gia viên của Đan Kỳ. Mọi người kỳ thật đã rất chờ mong cà chua của Đan Kỳ, chỉ là ngại nói ra với thân phận của đại thần. Không nghĩ tới cậu lại chủ động chia cà chua cho mọi người, nhóm học sinh cảm động muốn khóc.

Nhóm học sinh lần đầu tiên ăn cà chua vui mừng tới mức muốn khóc, từng người cầm một miếng cà chua rồi chụp hình với nó, sau đó đăng lên tường của mình. Thực nhanh khu vực gia viên lại có một trận gió tanh mưa máu.

"Oa oa oa? Vì sao các người đã được ăn rồi? Đại thần cũng chưa nói hiện giờ đã rút thăm trúng thưởng!"

"Này này này…. các cậu đây là đang đi cửa sau? Mau chỉ đường!"

"Tình nguyện viên? A a a a đại thần cậu có tuyển tình nguyện viên không? Chúng tôi cũng muốn làm tình nguyện viên!"

"Có thể ra giá cao để có suất hay không? Nghèo đến mức chỉ có tiền! Có một quặng mỏ lớn thứ hai, nơi này là khát vọng tới từ trùng tộc.

…..

Tình nguyện viên thì không có khả năng tuyển tình nguyện viên, đặc biệt là sẽ không tuyển tình nguyện viên trùng tộc, bởi vì bọn họ không có khả năng đợi được thực vật trưởng thành, đã gặm sạch toàn bộ chúng nó. Có khả năng đến cả lá cây cũng không còn.

Rau chân vịt nảy mầm thực nhanh, mọc cũng rất tốt. Chỉ trong ba ngày, hai mẫu rau chân vịt đã xanh mướt một mảnh. Từng hàng chỉnh tề, gọn gàng ngăn nắp. Không ít bạn học chụp lại quá trình trưởng thành của nó rồi đăng lên tường nhà mình, vô tình lại tuyên truyền giúp Đan Kỳ. Thậm chí có một ít gia viên học sinh tăng lên bảy tám ngàn fan.

Đan Kỳ rất vui lòng khi chuyện này xảy ra, thậm chí cổ vũ các bạn học đăng nhiều hình một chút. Dù sao một mình cậu làm tuyên truyền rất là vất vả, hơn nữa nhiều người sức lớn, thêm một con đường sẽ có thêm một con đường tuyên truyền.

Chỉ cần có nhiều người biết về thực vật, hiểu biết về thực vật, sứ mệnh của Đan Kỳ liền hoàn thành.

Có lần nói chuyện thẳng thắn với Kình Trạch lúc trước, số lần trở về của Đan Kỳ cũng nhiều lên. Bởi vì cà chua tiến vào thời kỳ thu hoạch, nhìn cả cành cây toàn là cà chua đỏ rực, Đan Kỳ cực kỳ sầu lo. Nơi này có ít nhất 250, 300 kg? Chỉ có một mình cậu hái, chắc là rất tốn sức.

Vừa vặn Kình Trạch từ phòng thảo luận trở về, thấy Đan Kỳ trở về xong liền chui vào nhà ấm, cũng tiến vào hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không.

Đan Kỳ vui vẻ đáp: "Vậy thì thật quá tốt, tôi đang lo lắng không biết phải làm gì bây giờ!"

Kình Trạch nhìn cà chua kéo cành cây cà chua xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn rất kinh ngạc nói: "Kết nhiều trái như vậy sao? Sao mà em làm được?"

Đan Kỳ nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có pháp thuật hệ mộc còn sót lại!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!