Chương 16: (Vô Đề)

Nếu là như vậy, thì thật đơn giản, dù sao một tộc xúc tua bọn họ rất là sung mãnh. Hắn đột nhiên cảm thấy mình nhịn mấy ngày là nhịn thừa, có lẽ là do sự nhẫn nhịn của mình, làm cho vợ mình không vừa lòng.

Hắn yên lặng suy nghĩ, lúc buổi tối có thể cho vợ nhỏ một câu trả lời thỏa mãn.

Đan Kỳ vội vàng chạy trốn cũng không biết tính toàn trong lòng Kình Trạch, cậu đi theo sự chỉ đường của quản gia, đi tới mảnh đất mà Kình Trạch tạo ra cho cậu. Đây cũng là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài sau khi tới đại lục Kình Thiên, không giống với suy nghĩ của cậu, bên ngoài lớp đá của đại lục Kình Thiên có một lớp cây đá màu nâu. Cây đá thần kỳ khởi động sinh thái tinh cầu, cho những sinh vật ở đây không khí, cho nên nó được gọi là cỗ máy chế tạo không khí.

Đương nhiên sinh vật này cũng có khuyết điểm, bởi vì nó chỉ có thể sinh sống ở trên lớp đá, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên vì sao tinh cầu lựa chọn lớp đá làm lớp bảo vệ bên ngoài.

Hơn nữa rừng cây đá cũng là nơi tìm kiếm đồ ăn chủ yếu của những dã thú. Cho nên con người không có việc gì sẽ không đi dạo trong rừng cây, đây là hành vi rất nguy hiểm. Chỉ có Linh Chiến Sĩ mới có thể tập hợp thành đoàn cùng nhau đi vào trong rừng cây, bởi vì có thể đạt được những đồ vật xa xỉ.

Phi hành khí bay khoảng mười phút thì dừng lại, nơi này không có từng tảng lớn cây đá, là khu vực tương đối an toàn. Đan Kỳ đi xuống phi hành khí, cùng đại quản gia đi vào vòng phòng hộ.

Quả nhiên lớp đất bên trong vòng phòng hộ sa hóa rất nghiêm trọng. Cậu dùng phép thuật thăm dò một chút, dinh dưỡng bên trong hầu như không có. Thế nhưng giống như lời Kình Trạch đã nói, lớp đất này cũng sạch sẽ, không có bị nấm sinh hóa gì đó. Hơn nữa bị che đi nhiều năm nên vi khuẩn cũng đã bị giết chết.

Một miếng đất to như vậy, Đan Kỳ cần người giúp đỡ. Nhưng cậu lại không muốn tìm Kình Trạch giúp đỡ, nếu ỷ vào hắn quá mức, sau này rời đi, thật sự là xé không ra mà cắt không đứt. Tưởng tượng tới thống khổ của đêm hôm qua và tối hôm trước, không khác gì bạo lực gia đình, khiến cho Đan Kỳ khó có thể chịu đựng. Thật là không hiểu nổi trên thế giới này vì sao lại có người thích tộc xúc tua, bọn họ… có khuynh hướng làm M sao?

Đại quản gia đi theo phía sau Đan Kỳ hỏi: "Xin hỏi thiếu chủ phu nhân có yêu cầu gì không? Thiếu chủ nói, tất cả phải nghe theo lời của ngài."

Đan Kỳ nghĩ nghĩ nói: "Ừ…. để tôi nghĩ lại đã! Tôi cần một ít người tới đây, nếu được tôi muốn xây phòng ở xung quanh đây."

Đại quản gia đáp: "Đương nhiên được, ngài có thể tùy ý sử dụng người. Nếu ngài có yêu cầu gì, cũng có thể sai tôi đi làm."

Đan Kỳ gật đầu, tiếp tục đi vào phía trong. Đại quản gia dẫn cậu vào xem phòng điều khiển chính, trong phòng điều khiển chính có phòng nghỉ, khi xây vòng phòng hộ liền đặc biệt xây thêm cho Đan Kỳ. Nhìn thấy tất cả thiết bị ở đây, kì thật Đan Kỳ rất băn khoăn. Hiện giờ cậu hưởng thụ tài nguyên do Kình Trạch mang tới, trong lòng lại có suy nghĩ muốn chuộc thân rời khỏi. Thế nhưng cũng phải nói thẳng, Kình Trạch đối với cậu cũng là có qua có lại!

Dù sao trong tương lai cậu cũng phải sinh con nối dõi tông đường cho hắn.

Phòng nghỉ rất lớn, là một tầng nhỏ có ba lầu. Bên trong đã được sắp xếp thỏa đáng, lầu một là phòng tiếp khách, lầu hai là phòng ngủ, lầu ba là phòng điều khiển chính. Phòng tổng điều khiển có một đài quang não, còn có mấy cái màn hình, phía trên thể hiện là hình ảnh của vòng phòng hộ. Màn hình ở giữa thì phát hình ảnh theo dõi từ nhiều góc độ khác nhau, hình ảnh theo dõi hiện giờ chỉ là một mảnh cát vàng.

Rất nhanh thôi nơi này sẽ biến thành một ốc đảo.

Đan Kỳ mở quang não ra, hệ thống lập tức hiện ra các thông tin cá nhân của cậu. Đan Kỳ nghe được lời nhắc nhở từ gia viên của mình, trong đó có một lời nhắc nhở về tin nhắn riêng. Bởi vì cậu có thiết lập những tài khoản bình thường thì sẽ không có tin nhắn nhắc nhở. Có tin nhắn nhắc nhở, vậy thì thể hiện tin nhắn này là một tin nhắn quan trọng.

Vì thế Đan Kỳ mở tin nhắn riêng kia ra, phát hiện đúng là chuyên gia thực vật lần trước gửi tin nhắn cho cậu.

"Chào ngài, vẫn là tôi, chuyện lần trước tôi nói với ngài ngài đã suy xét chưa? Tôi và đoàn đội của tôi rất muốn tới chỗ ngài để tham quan và học tập, hoặc là….. cho chúng tôi cơ hội làm việc với ngài cũng được. Ngài làm sống lại đều là những thực vật cổ ở Hoa Hạ, tôi là con cháu của Hoa Hạ, thật sự rất là cảm kích. Chờ mong ngài trả lời!"

Nhiệt tình kiên trì như vậy, khiến Đan Kỳ ngại từ chối. Hơn nữa chỗ mình thật sự cũng cần người, liền trả lời lại cho người kia: "Xin chào tiên sinh, chỗ của tôi vừa vặn muốn mở rộng quy mô gieo trồng. Nếu ngài cảm thấy hứng thú, có thể tới xem."

Nói xong cậu lại chia sẻ vị trí cho đối phương, cũng gửi số liên lạc của mình.

Ở tinh tế, mỗi người sinh ra đã có số thông tin cố định. Số liệu thông tin hiện giờ mà Đan Kỳ sở hữu, chính là của nguyên chủ Đông Phương Kỳ.

Không nghĩ tới đối phương lập tức gửi tới một biểu tượng hưng phấn: "≥Δ≤ thật sự là quá tốt! Tôi lập tức mang tổ đội của tôi qua đó!"

Viện sĩ Lại Hoa Cường, hiện đang làm việc tại học viện Khoa Học Nông Nghiệp Hoa Hạ Tinh, còn được gọi là Học Viện Khoa Học, đẩy đẩy gọng kính vàng trên mũi, nói với những tổ viên phía sau mình: "Tôi đã liên hệ được với vị đại thần kia! Đại thần cũng đã đồng ý cho chúng ta đi tham quan rồi! Tôi đã hỏi hắn, chỉ có thể mang theo vài người! tôi cũng đã tranh thủ cơ hội cho các cậu, đừng nói thầy không nghĩ tới các người!"

Lại Hoa Cường xem như là chuyên gia thực vật nổi tiếng nhất tinh tế, ông đã thành công phục chế vài loại rêu, nhưng vẫn không có cách khiến cho chúng nó sống ở trong đất. Chỉ có thành công đúng một lần, sống được 23 phút, đây cũng coi là một kỳ tích.

Có thể khiến cho thực vật sống ở trên đất, hơn nữa những thực vật sống lại đều là những họ thực vật có tên trong lịch sử, ngay từ đầu Lại Hoa Cường nhìn thấy video ông đã bị sốc. Đây chẳng phải là thứ ông muốn sao?

Các học viện đều rất hưng phấn, sôi nổi đi lên dò hỏi: "Thầy! Mang em mang em!"

"Thầy có thể mang theo bao  nhiêu người? Hỏi giúp tụi em một chút!"

"Mỗi ngày tôi đều theo dõi video của vị đại thần kia, đáng tiếc số lượng rút thăm trúng thưởng của vị đại thần đó quá ít, số người chia sẻ lại quá nhiều, trước giờ tôi không hề trúng thưởng."

Quang não của Lại Hoa Cường vang lên tiếng nhắc nhở, ông lập tức mở tin tức ra, đối phương trả lời là: "Ưm…. bao nhiêu cũng được."

"Bao nhiêu cũng được sao?" Lại Hoa Cường đẩy đẩy gọng kính màu vàng trên mũi, nhìn thấy hai mươi mấy người học sinh trong phòng thí nghiệm của mình. Đường đường là đại học Hoa Thanh, có trên 5000 năm dạy học. Các chuyên môn khác thì cung không đủ cầu, chỉ có khoa nông học của ông là có hai mươi mấy người. Vì thế ông liền vung tay lên nói: "Vậy thì mọi người đi cùng tôi đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!