Cuối cùng anh đã thuyết phục được cô mang đồ chơi anh mua về cho bé Bắp.
Không biết ** cậu có thích không nhưng anh cảm thấy rất hạnh phúc vì được mua đồ cho con mình.
Bây giờ lúc rảnh rỗi là anh sẽ đi trung tâm thương mại tìm mua thứ này thứ khác cho bé trai.
Cái gì thấy người ta mua là anh cũng mua theo.
Giờ đây anh có chiêu mới, gửi thẳng ở lễ tân nên cô đi về không thể không lấy.
Khi cô dặn lễ tân không nhận đồ của anh nữa thì anh vào đặt luôn ở đó rồi đi mất.
Thế là lần nào thấy anh vào lễ tân cũng ngán ngẩm thở dài, chưa gặp ai lỳ như vậy.
Hôm nay anh mang sang cho con vài bộ quần áo mới thì gặp cô vừa đi làm về, cô nhìn anh khó chịu: "Lại nữa, nhà tôi hết chỗ chứa rồi".
"Vậy thì về nhà mình, nhà mình đủ lớn mà em"
"Ai nhà mình với anh? Không nhận.
Bắp không thiếu quần áo, anh mua làm cái gì?"
"Anh cũng chỉ muốn thể hiện tình cảm với con thôi.
Hay là em cho anh gặp con nhiều lên chút, anh sẽ không cần gửi gắm tình cảm qua đồ dùng nữa"
"Ngày nào anh cũng lảng vảng ở đây còn thấy chưa đủ nhiều?"
"Nhưng có phải ngày nào cũng được gặp con đâu.
Hay là em cho anh đón em và con đi chơi nhé, cuối tuần này luôn được không?"
"Không, bận rồi" cô từ chối.
"Tuần sau được không em?"
"Tuần nào tôi cũng bận"
"Vậy hôm nay luôn nhé, em vừa đi làm về mà, hết bận rồi"
"Anh..." cô tức đến mức muốn đá cho anh một cái, sau đó lại nói: "Tuỳ, tôi bảo Vân Anh đi với anh.
Dù sao anh cũng chỉ cần gặp con".
Nói xong thì bỏ đi về phía thang máy.
Anh níu tay cô lại nói: "Anh muốn đi cùng hai mẹ con.
Anh đi với bạn em làm gì?"
Thang máy mở ra, Vân Anh bế bé Bắp đi xuống.
Cô bé lễ tân vừa nhắn tin cho cô ấy, sợ hai người này sẽ đứng đây cãi nhau đến tối mất nên gọi cô ấy xuống giải vây.
Vân Anh liền thay cho bé Bắp một bộ đồ đi chơi rồi bế xuống.
Vân Anh nói: "Thôi thôi đi một bữa đi cho đỡ phiền, bế con đi này".
Vân Anh là người chứng kiến mọi đau khổ của cô, cô ấy ghét Hoàng Duy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!