Chương 43: Cánh Hoa Bay Về 2

Tình hình dịch bệnh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Các quốc gia trước đây coi nhẹ bệnh dịch này giờ cũng đã run sợ.

Ở trong nước cũng đang trên đỉnh dịch, thời gian giãn cách phải gia hạn liên tục.

Chẳng mấy chốc mà các cô đã về nước được hơn 3 tháng nhưng chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ này.

Đồ dự trữ trước đó cạn dần, các cô không đi đâu xa được nên chỉ mua ngay trong làng.

Vân Anh chọn rất kỹ, sau khi cô ấy mang về thì Thuý An lại ngâm rửa cẩn thận nhiều lượt.

Tuy nguyên liệu đơn giản nhưng Vân Anh lại có nhiều cách làm sáng tạo, bé Bắp luôn vỗ tay hoan hô mỗi lần đến giờ ăn.

Bé Bắp bây giờ đã đi vững, còn biết bám theo sau hai mẹ như một cái đuôi nhỏ.

** cậu trở nên hiếu động hơn, lúc ăn dặm không còn ngồi ngoan nữa mà thích vung vẩy đôi chân mũm mĩm đùa nghịch.

Thuý An chỉ định dạy con tiếng Việt nhưng Vân Anh thì khác, cô ấy dạy bé cả tiếng Anh.

"Này, cho con học sớm quá có tốt không mày? Tao xem nghiên cứu người ta nói 3 tuổi mới nên học"

"Ô hay thế mấy đứa trẻ nước ngoài 3 tuổi mới tập nói à? Bắp thông minh lắm, mày không nhận ra con tiếp thu ngôn ngữ rất tốt hả?" Vân Anh đưa ngón tay ra, bé Bắp liền nắm ngón tay của cô ấy đùa nghịch.

Sau đó cô ấy cao giọng nói tiếp: "Mở to mắt ra xem con tao thị phạm hơn 1 tuổi bắn song ngữ đây nè".

Vân Anh quay sang nhìn bé Bắp, mở một tấm ảnh trái táo trong điện thoại lên giơ cho bé xem rồi hạ giọng dịu dàng nói: "Baby, what is this?"

"Apple" bé phản xạ nói lại từ này rất nhanh, chưa tròn vành rõ chữ lắm nhưng cũng nghe ra được.

"Oh very good" Vân Anh cười tươi khen ngợi.

Vân Anh quay sang chỉ vào tai, nhìn cô cười đầy đắc ý ngầm nói dỏng tai lên mà nghe.

"Bắp, mẹ hỏi con nhé đây là gì?"

"Táo" bé Bắp vẫn bật ra từ này rất nhanh.

"Đúng rồi, bé cưng của mẹ giỏi quá.

Lát nữa mẹ sẽ làm bánh táo cho con nhé".

Thấy Thuý An chưa tin tưởng lắm thì Vân Anh còn thử hết một loạt các loại quả thường gặp mà bé vẫn nhận ra được, gọi được cả tên bằng tiếng Việt và tiếng Anh.

"Thế nào? Con tao đỉnh không? Mày biết tại sao cứ video nào có con là tao lại được nổi tiếng rồi đó"

"Ừ tao cũng không ngờ đó, tao chưa từng nghĩ con mình có thể cảm thụ và ghi nhớ ngôn ngữ tốt ở độ tuổi nhỏ như thế" Thuý An mỉm cười, trong lòng cô thấy vui mừng lắm.

Trước đây cô luôn lo lắng vì sinh non thì con sẽ phát triển kém hơn các bạn nhỏ khác nhưng bây giờ xem ra cô có thể buông gánh lo xuống rồi.

"Sau này mày lo dạy con tiếng Việt, tao sẽ lo dạy con tiếng Anh.

Đảm bảo đến tuổi đi lớp thả vào trường quốc tế nào cũng được"

"Mày tự tin thế, nhỡ con không đủ tiêu chuẩn thì sao? Tao nghe anh trai với chị dâu tao bảo vào trường quốc tế phải thi, test IQ các thứ đó"

Vân Anh nhanh tay cốc đầu cô nói: "Chưa thấy ai làm mẹ như mày, chỉ biết lo vớ lo vẩn.

Con mình giỏi thế này sau này có khi phiếu bé ngoan còn đủ dán từ đầu đến chân mày đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!