Chương 40: Lá Xa Lìa Cành 4

Những ngày nằm viện đều là Vân Anh chăm sóc cô từng ly từng tí.

Từ vệ sinh cơ thể đến chăm sóc vết mổ theo hướng dẫn của bác sĩ đều do một tay cô ấy làm hết.

Dù phải đi làm nhưng cô ấy vẫn nấu đồ ăn để đưa vào viện cho cô mỗi ngày.

Thuý An thầm cảm ơn trời Phật vì ở nơi đất khách quê người này còn có một người bạn yêu thương cô nhiều như vậy.

"Cảm ơn mày"

Cô mỉm cười cảm ơn khi Vân Anh đưa cho cô hộp cháo của bữa tối.

"Ơn cái gì mà ơn, ở đây chỉ có hai đứa mình, không giúp nhau lúc này thì lúc nào"

"Sau này mày sinh con tao cũng sẽ đi chăm mày, hứa đó" cô mỉm cười.

"Ối giời chồng còn chưa có thì con ở đâu ra.

Tao chỉ định ở đây vài năm nữa, sau đó về nước mở một nhà hàng.

Còn mày thì sao? Định trốn ở đây luôn không về?"

"Tao cũng không biết nữa.

Nhưng nếu mày về thì tao cũng về, cho tao góp vốn vào nhà hàng nữa"

"Người giàu nói chuyện tự tin quá nhỉ.

Ở đây ra không biết tài khoản còn được mấy số"

Quả thật chi phí trong bệnh viện này khiến tài khoản của cô hao hụt từng ngày.

Nhờ có bố mẹ gửi tiền sang hỗ trợ nên bây giờ mới có thể ngồi đây nói chuyện phiếm được chứ không phải là sống ngày nay lo ngày mai.

"Yên tâm, tao còn nhiều của chìm của nổi lắm.

Bố tao đã mua cho tao một vườn bưởi rồi, tao có bán hết tài sản đi góp vốn thì vẫn còn ăn bưởi chống đói được"

"Được, vậy thì bắt tay với cổ đông lớn cái nhỉ"

Sau đó cả hai cùng bật cười.

Cô không dám cười lớn vì vết mổ vẫn còn đau.

"Nhưng mày về thì con phải tính thế nào? Không sợ nhà lão đó biết rồi đòi con sao?"

"Như mày nói đó, cứ nói là con lai Tây thôi, ai biết đó là đâu.

Dù sao tóc thằng bé cũng màu vàng"

"Cũng phải.

Với cả cùng lắm thì đi thành phố khác sống.

Mày có thích vào Nam không? Tao cũng đang cân nhắc về rồi sẽ sống ở miền Nam trước, nếu hợp thì ở luôn"

"Tao thoải mái thôi, bố mẹ tao cũng không quản, giờ đi lại dễ dàng, Bắc Nam cách nhau mấy tiếng bay thôi mà"

"Vậy được, để tao tính kỹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!