Đám cưới vừa kết thúc thì phía bệnh viện đã gọi tin báo bà nội anh rơi vào nguy kịch, người nhà cần đến ngay lập tức.
Thế là đến cả quần áo còn chưa kịp thay, tất cả đã vội vàng chạy đi.
Cũng may là khách khứa và nhà gái đã về hết rồi, nếu không mẹ cô sẽ lại xót con.
Bệnh viện cách nơi này không xa nhưng trên đường đi mọi người đều căng thẳng, sốt ruột.
Không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, Thuý An muốn nói gì đó xoa dịu nhưng cũng không biết phải mở lời như thế nào.
Thời gian chuẩn bị đám cưới gấp gáp, cô cảm thấy mỗi ngày còn bận hơn cả làm việc dưới chế độ tăng ca ma quỷ.
Vì thế cô cũng mới chỉ đến thăm bà nội anh được 2 lần.
Lần nào bà cũng nắm lấy tay cô, nhìn cô rất trìu mến, khen cô xinh đẹp và nói anh có phúc mới tìm được cô gái như cô.
Tuy rằng rất áy náy trong lòng vì lừa gạt một người gần đất xa trời nhưng cô luôn tự nhủ rằng dù có thế nào cũng phải giữ lấy cái hôn nhân này, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì để giảm bớt sự hổ thẹn với bà nội anh.
Lúc đến bệnh viện, bà anh đã rất yếu nhưng khi mọi người đến gần bà đều xua tay ý muốn nói đi ra.
Mọi người chỉ đành tránh sang một bên, khe khẽ bật khóc.
Bà cố ngẩng đầu dậy, nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy cưới, tuy tầm nhìn đã trở nên rất mơ hồ nhưng bà vẫn gọi: "An, An, đến đây nào".
Cô bước đến bên giường, bà nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô vẫn rất trìu mến dịu dàng: "Cháu dâu bà... khụ...! xinh lắm.
Bà có cái này...! cho cháu... khụ... khụ".
Câu nói trở nên đứt quãng vì cơn ho kéo đến dồn dập.
Nói rồi bà cố sức vươn tay chỉ vào chiếc dây chuyền có mặt ngọc phỉ thuý trên cổ.
Mọi người đều hiểu bà muốn tặng chiếc vòng này cho cô.
Lần trước cô đến thăm bà còn nói chiếc vòng này là ông đã tặng bà khi kỷ niệm đám cưới vàng.
Bà vẫn luôn mang theo bên mình, vào viện cũng không nỡ tháo ra.
Nay bà lại muốn tặng cho cô, có thể thấy bà rất yêu quý cô cháu dâu mới này.
"Duy... khụ... khụ" bà vừa cất lời lần nữa đã ho dữ dội.
Hoàng Duy vẫn luôn đứng bên chân giường từ trước, nước mắt đã sớm ướt đẫm cả mặt mày, nghe thấy bà gọi liền lập tức tiến lên, quỳ một chân để ngồi sát cạnh bà giống như cô.
Bà nắm lấy tay anh, chỉ vào chiếc dây chuyền.
Anh hiểu ý liền giúp bà tháo ra.
Sau đó bà run run đặt mặt dây chuyền vào tay cô.
Mặt dây chuyền này khi chạm da không hề lạnh giá mà lại có cảm giác ấm áp.
Bà tiếp tục nắm tay Hoàng Duy đặt lên tay cô, ánh mắt nhìn cả hai chất chứa rất nhiều hi vọng.
Bà nói: "Đừng khóc... phải... hạnh... phúc..."
Khi chiếc đồng hồ trong phòng nhảy sang số 0:00 của ngày mới bà nói một câu cuối: "Tôi đợi được rồi, mình à" rồi nhắm mắt xuôi tay.
Không ai nói ra nhưng mọi người đều hiểu bà cố kéo dài chút hơi tàn vì không muốn ra đi trong ngày cưới của đứa cháu mà bà yêu quý nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!