Chương 39: Lá Xa Lìa Cành 3

Thuý An vẫn chưa xuống giường được, vết mổ vẫn còn đau.

Mặc dù mỗi ngày Vân Anh đều sẽ chạy tới bên ngoài phòng NICU để chụp ảnh em bé qua lớp cửa kính cho cô xem nhưng cô vẫn luôn khao khát có thể nhanh chóng bước đi được để tự mình tới nhìn con.

Thiên thần nhỏ của cô ra đời chỉ được 1,8 kg.

Đây vốn là số cân tiêu chuẩn của em bé ở tuổi thai này, nhưng lại vì một sự cố mà phải ra đời sớm.

Nhìn con trong ảnh nhỏ xíu mong manh là cô lại không kìm được nước mắt.

"Mày đừng khóc nữa, mẹ tao bảo mới sinh xong mà khóc nhiều sau này mất sữa con không có gì mà bú đâu"

Thuý An nghe thế thì nín luôn, vội vàng lau nước mắt, cô đã không bảo vệ tốt cho con rồi không thể làm thêm chuyện gì ảnh hưởng xấu đến con nữa.

Vân Anh lại dỗ dành: "Được rồi, không sao rồi.

Cố gắng mấy hôm nữa thôi là được gặp con.

Nhưng mà mày có để ý không? Tóc thằng bé vàng hoe à, không phải tóc đen.

Chuyện gì thế nhỉ? Là sinh sớm quá tóc chưa kịp đen à?"

"Tao cũng không biết, lát hỏi bác sĩ xem sao.

Hi vọng không phải là điều gì xấu"

"Sẽ không đâu, dũng sĩ nhí nhà mình mạnh mẽ lắm, gặp phải chuyện như thế còn bình an chào đời được cơ mà.

Sau này nhất định sẽ rất ngầu" Vân Anh trấn an cô.

Lát sau bác sĩ đến thăm khám cô đã hỏi về chuyện này.

Bác sĩ cũng nói cô có thể yên tâm, hiện tại sức khoẻ của em bé ổn định, không có hiện tượng nào lạ.

Họ đã làm các xét nghiệm cần thiết rồi, em bé không gặp vấn đề nào về dị tật hay bệnh lý bẩm sinh.

Màu tóc của bé không thể hiện điều gì xấu về sức khoẻ.

"Này, hai đứa mày cũng giỏi ghê đó.

Hai đứa tóc đen mà nặn ra được một ** cậu tóc vàng hoe.

Sau này bảo nó là con lai Tây thì người ta cũng tin sái cổ" Vân Anh nhận xét.

"Cũng tốt, như thế đỡ phiền phức, tao không muốn anh ấy biết đây là con của anh ấy"

"Coi kìa, mày ngốc thật đó, một mình sinh con nơi xa xứ này, trải qua bao gian khổ như thế còn không muốn lão đó biết"

"Tao có khổ chút nào đâu, mày chăm sóc tao kỹ lắm mà, sinh non chỉ là chuyện ngoài ý muốn"

"Đó đó, giọng này là giọng bênh nè.

Không được, sau này phải để tao giáo dục thằng nhỏ, giao cho mày thì lại có thêm một đứa ngốc nghếch nữa quá"

"Vâng, trăm sự nhờ mẹ Vân Anh, mẹ cháu giờ còn không xuống được giường đây" cô cười khẽ rồi nói tiếp "Tao không bênh, tao chỉ không muốn dây dưa với anh ấy nữa"

"Ừ rồi rồi, mày nghỉ đi.

Tao chạy ra ngoài mua ít đồ rồi về"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!