Thuý An đi tới thang máy, cô phải chống tay lên tường vuốt vuốt lồng ngực để ngăn cơn buồn nôn chực trào.
Cô gọi điện cho người tài xế kia, bảo xuống xe đưa cô về.
Người tài xế lập tức đi xuống trả phòng rồi chạy ra xe vì cô còn đang đợi.
Đang là mùa hạ nhưng cô lại thấy rét run.
Cô ngồi thụp xuống bên đường khóc lớn.
Tại sao lại vào lúc này? Tại sao lại vào đúng lúc cô định sẽ thông báo cho anh bọn họ có một thiên thần nhỏ? Tại sao giấc mộng đẹp lại kết thúc nhanh như thế?
Người tài xế đi ra thấy cô đang ngồi gục đầu cạnh xe thì đi tới hỏi: "Này chị, chị không sao chứ? Có thể đi được chưa?"
Cô vội chùi sạch nước mắt, ngước lên nói: "Đi thôi.
Tiền của anh đây".
Cô rút ví, trả tiền công và tiền xe chiều về cho tài xế rồi đứng dậy nhưng không rõ do ngồi quá lâu hay vì mệt mỏi sau một đêm không ngủ mà cô cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm lại.
Trước khi ngất xỉu cô nghe thấy hai tiếng gọi cất lên:
"An..."
"Này chị ơi..."
Hoàng Duy chạy tới, kịp thời đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống.
Anh ấn vào huyệt nhân trung của cô, hoảng hốt gọi:
"Vợ ơi, em làm sao thế? Em tỉnh lại đi em.
Anh xin lỗi, anh xin lỗi em.
Em đừng làm anh sợ..." anh gấp đến nỗi tay chân luống cuống.
Anh lập tức bế cô lên xe, nhờ người tài xế hỏi đường đến bệnh viện gần nhất để đưa cô tới.
Người tài xế thấy tình huống này cũng lái xe đi gấp gáp, đến nơi còn trả lại tiền xe cuốc về mà cô đã đưa lúc nãy rồi mới rời đi.
Sau khi được đưa vào khoa cấp cứu, bác sĩ trực kiểm tra sức khoẻ cho cô, đánh giá ban đầu là cơ thể bị mệt mỏi quá độ dẫn tới ngất xỉu.
Hoàng Duy đứng bên ngoài, đi tới đi lui đứng ngồi không yên.
Khi bác sĩ vừa ra ngoài là đã hỏi:
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
"Bước đầu nhận định do mệt mỏi quá độ dẫn tới ngất xỉu.
Chúng tôi sẽ làm thêm một số xét nghiệm cơ bản khác xem tình hình thực tế của bệnh nhân, người nhà đi làm thủ tục cho bệnh nhân đã rồi hẵng quay lại"
"Vâng, tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ"
Sau khi làm xong thủ tục, anh đến bên giường bệnh của cô.
Bác sĩ cho cô truyền nước, cô nằm yên lặng trên giường, nét mặt tái nhợt, môi khô khốc, dưới mắt còn có quầng thâm.
Mới mấy ngày trước cô còn vui vẻ ôm lấy tay anh làm nũng, cả đầu mày đuôi mắt đều lộ rõ ý cười nhưng giờ lại nằm ở đây yếu ớt mong manh vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!