Chương 3: Muốn Kết Hôn Sao Em Đồng Ý

Có câu nói người tính không bằng trời tính.

Sau buổi gặp đó Thuý An về nhà trong tâm trạng bất ổn.

Vừa vui vì đã gặp được anh, vừa buồn vì mình đã quá nóng vội mà để lại ấn tượng xấu.

Hoàng Duy thì ngược lại, anh không để tâm nhiều đến lời cô nói.

Chỉ là một chút đồng cảm thoáng qua khi thấy cô bị giục kết hôn như mình mà thôi.

Anh đâu biết rằng cô gái kia về nhà thì đêm đêm trằn trọc khó ngủ chỉ muốn quay ngược thời gian để may cái miệng của bản thân lại.

Anh đã sớm quên chuyện ngày hôm đó cho đến khi bà nội anh nhập viện.

Lâu nay sức khoẻ bà nội của anh vẫn luôn ổn định, tuy có hay ốm nhưng cũng không đến mức phải nhập viện.

Lần này không những phải vào viện mà còn tiên lượng xấu, thời gian còn lại không quá 3 tháng.

Khi anh đến bên giường bệnh, nhìn bà nằm cùng máy móc gắn quanh người mà lòng đầy xót xa.

Từ nhỏ bà đã thương anh nhất nhà, có gì cũng sẽ ưu tiên cho anh.

Bà chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, còn thân thiết và hiểu anh hơn cả bố mẹ.

Khi cuộc hôn nhân trước của anh đổ vỡ bà đã khóc rất nhiều vì thương anh không có được gia đình hạnh phúc.

Sau đó mỗi tháng dù ốm dù khoẻ cũng sẽ đi lễ cầu cho anh được ban duyên lành.

Lúc này bà đang nắm lấy tay anh yếu ớt nói:

"Bà sống đến tuổi này, con cháu thành đạt cũng không còn gì hối tiếc nữa.

Bà chỉ thương cháu nhất, giá mà... khụ... khụ..."

Những cơn ho dài khiến bà tức ngực, khó thở.

Đôi tay nhăn nheo in hằn dấu vết của năm tháng đang nắm lấy tay anh cũng siết chặt hơn.

Hoàng Duy lập tức giúp bà xoa lồng ngực, chỉnh lại tư thế nằm mong bà có thể dễ chịu hơn.

Đợi cơn ho qua đi bà lại nói tiếp:

"Nếu giờ ông về đón bà đi, không cho ở với con cháu thì cháu lại phải đội tang bà chẳng biết ngày nào mới lấy được vợ"

"Bà, bà sẽ không sao đâu.

Nhà mình đã mời bác sĩ tốt nhất rồi" anh ghé sát tai bà an ủi.

"Bà biết sức khoẻ của mình mà.

Giá mà giờ được thấy cháu làm đám cưới.

Nếu không bà chẳng thể nhắm mắt xuôi tay... khụ... khụ..." bà cứ nói được vài câu ngắn lại bắt đầu ho.

Bác sĩ cũng nói hiện tại cơn ho sẽ ngày càng dày đặc hơn nhưng đã hết cách cứu chữa.

Hoàng Duy nắm chặt tay bà lặng lẽ rơi nước mắt.

Bà vươn tay kia xoa đầu anh nói: "Nghe bà nói này, đàn ông con trai đừng khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!