Chương 28: Đơm Hoa 2

Cả buổi sáng hôm đó cô không nhắn cho anh một tin nào.

Bình thường dù có bận bù đầu cô cũng sẽ nhắn cho anh một hai tin.

Hôm nay đến trưa vẫn không thấy tin nhắn là anh biết cô đang giận anh.

Anh gọi thì cô không nghe máy, nhắn tin xin lỗi thì cô không trả lời làm anh rất lo lắng.

Chỉ vì chút ham vui nhất thời mà chọc cho cô giận thế này thì không đáng chút nào.

Buổi chiều anh đón cô đi làm cô vẫn còn xị mặt ra với anh.

Anh biết mình đã quá trớn làm cô giận nên cũng thức thời không còn trêu chọc cô nữa.

Về đến nhà, tạt qua siêu thị dưới sảnh mua thật nhiều đồ ăn ngon rồi nhanh chóng về nấu cơm cho cô ăn.

Lúc ăn cơm anh rón rén gắp thức ăn cho cô, cẩn thận quan sát phản ứng của cô.

Thấy cô không hất ra thì liền mừng trộm trong lòng, xem ra vẫn còn cứu vãn được.

Anh lại gắp thêm miếng nữa cho cô, lần này bị cô dùng đũa đẩy ra.

"Ăn đi, bớt làm trò đi, em chưa hết giận anh đâu" cô bực dọc nói.

"Anh xin lỗi mà, vợ tha thứ cho anh nhé, sau này anh không như thế nữa" anh cúi đầu nhìn mặt bàn, không dám đối diện với ánh mắt của cô.

"Cả ngày chỉ biết bắt nạt em, không tin nổi lời nào của anh" giọng cô tràn ngập sự dỗi hờn.

"Anh xin lỗi, sau này anh sẽ tiết chế, không để em phải mệt thế nữa"

"Ăn đi, em không rảnh để lằng nhằng với anh"

Bình thường ăn xong cô sẽ dọn bàn, còn anh đi pha trà để bọn họ nhâm nhi cùng nhau.

Nhưng hôm nay ăn xong cô liền bỏ về phòng khoá trái cửa luôn.

Anh bị nhốt bên ngoài, cảm nhận sâu sắc kết quả của việc chọc giận nóc nhà.

Anh đứng trước cửa hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra cách.

Anh về phòng lấy giấy bút, viết lời xin lỗi ra giấy, đẩy qua kẽ hở giữa cửa và sàn nhà.

Sau đó anh gõ nhẹ cửa nói: "Vợ ơi, anh có lời muốn nói với em, em đọc thư đi mà".

Cô không đáp lời, cũng không nhặt tờ thư lên.

Anh lại viết thêm tờ nữa, cứ hết tờ này đến tờ khác được đẩy vào.

Anh cũng kiên nhẫn gõ cửa sau mỗi lần viết để thông báo cho cô.

Cuối cùng anh viết một bản kiểm điểm, bên trên nêu rõ anh đã làm sai điều gì và cam kết sẽ không tái phạm nữa.

Thuý An thấy anh gõ cửa nhiều cũng phát phiền, liếc mắt sang thì thấy có một tờ giấy ghi chữ bản kiểm điểm rất lớn.

Cô tò mò nhặt lên xem thì bật cười vì câu chữ của anh.

Thế nhưng lúc mở cửa ra cô vẫn làm bộ mặt nghiêm trọng, căng thẳng với anh.

Cô hất hàm hỏi: "Anh quấy đủ chưa? Có để cho em làm việc không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!