Chương 26: Vươn Cành 4

3 ngày Tết trôi qua trong êm đềm.

Dù là lúc ở nhà cô hay ở nhà anh thì cả hai cũng thể hiện rất tốt, cô dì chú bác đều chúc phúc và khen ngợi cả hai.

Lúc ở nhà anh thì anh sợ cô bị nói ra nói vào chuyện không khéo nấu ăn nên cứ chốc chốc lại chạy vào bếp, ai bảo cô làm gì thì anh giúp cô làm luôn.

Lúc về nhà cô thì anh không nề hà chuyện gì, sẵn sàng bắt tay xuống bếp nấu ăn, dọn dẹp.

Chỉ đến khi về nhà của họ mới bắt đầu làm ra vẻ trẻ con đòi cô thưởng.

Không có gì khác ngoài những nụ hôn ngọt ngào dành cho nhau.

Mồng 4, cả nhà cô di chuyển lên thăm ông bà cô.

Lúc trên xe dù rất buồn ngủ nhưng cô vẫn cố mở mắt để nói chuyện với anh.

Anh thấy thế thì cười nói: "Muốn ngủ thì ngủ đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em dậy"

"Không được, mẹ em bảo lái xe đường dài dễ buồn ngủ, phải thường xuyên nói chuyện với người cầm lái" cô xua tay, sau đó lại che miệng ngáp một cái.

Anh càng cười lớn hơn nói: "Lúc anh sống ở nước ngoài còn từng lái xe cắm trại đi phượt một mình đó, em sợ gì chứ, cứ ngủ đi"

"Ừm, vậy em yên tâm rồi"

Sau đó anh liền đưa chiếc chăn mỏng đã chuẩn bị sẵn trên xe cho cô.

Anh biết tính cô ham ngủ nên luôn để sẵn chăn và gối cổ cho cô dùng.

Lên đến nhà ông bà thì mọi người đều vui vẻ cười nói.

Bé Bông với bé Sữa thì chạy chơi trong vườn làm rụng không ít hoa mà ông bà cô trồng nhưng hai cụ vẫn cười vô tư vì quý chắt như vàng.

Ngoài đồ bổ mà cô mang tặng ông bà thì anh còn mua thêm áo ấm và giày bông mang lên.

Ông bà cô rất thích món quà của anh, luôn miệng khen cháu rể chu đáo.

"Tính ra từ hồi cưới đến giờ anh Duy mới lên nhà ông bà đấy nhỉ? Khà khà, bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh.

Nhất cái An nhà mình rồi" ông nội cô cười nói.

"Phải, cao to như Tây ông nhỉ.

Này mà chúng nó đẻ con thì đẹp phải biết" bà cô cũng phụ hoạ thêm.

"Vâng, cháu xin lỗi ông bà, tại cháu sơ xuất ạ, cháu xin tự phạt 3 chén ạ" anh thành thật cầm chén lên uống đúng 3 lần rót.

"Thằng này khá, ông là ông ưng rồi đấy" ông cô phá lên cười.

"Ơ chắc bố quên hay sao chứ, 2/9 hai đứa nó về rồi mà" mẹ cô hỏi.

Lúc này cả Thuý An và ông bà cô đều thấy khó hiểu.

Cô liền nói: "Mẹ, 2/9 có con về thôi, anh Duy có về đâu".

Giờ người cảm thấy khó hiểu là mẹ cô.

Còn anh chỉ biết cười trừ, đang suy nghĩ lý do để nguỵ biện mà chưa ra.

"Đúng đúng, có bà ấy lẩn thẩn thôi bố đã lẫn đâu mấy cái đứa này" ông cô cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!