Chương 18: Ra Lá 1

Sau khi ăn sáng xong thì cô lấy chiếc xe đạp của ông rồi nói:

"Cháu xuống thị trấn lấy đồ lên ông bà nhá.

Có nhiều đồ khô của biển lắm, nhà cháu mới đi về xong"

"Ừ, đi đi, nhớ cầm cái dây theo mà chằng"

Thế là cô lấy chiếc dây cao su ông buộc ở hàng rào giữa khoảng vườn nhỏ và sân nhà rồi lóc cóc đạp xe xuống thị trấn.

Lần này cô không chỉ mang lên đây những đồ khô mua trong chuyến đi biển mà còn có thuốc bổ, thuốc xương khớp cho ông bà, xem ra lát nữa phải mua một cái túi lớn mới gom lại hết để chở về được.

Ban ngày nhìn rõ mọi thứ, thấy được núi non trùng điệp, thấy được rừng xanh bạt ngàn và cả những bầy chim bay lượn trên bầu trời.

Cô nhớ những ngày còn đi học ở đây, mọi thứ thật bình yên và tươi đẹp.

Sau này dù có đi đâu cũng không bằng được xóm núi nhỏ này.

Lấy đồ về biếu ông bà xong thì cô cũng chia một vài món ra đi tặng mấy nhà xung quanh.

Trưa tới thì nhà A Dờ cúng cơm mới nên cả nhà cô cũng được mời sang ăn cỗ.

Cơm mới dẻo thơm, ăn cùng thịt lợn bản và gà đồi dai ngon, mọi người đều vui vẻ cười nói.

Điện vẫn mất từ hôm qua, điện thoại sập nguồn rồi cũng không có gì sạc.

Nhà A Dờ chạy máy nổ nên mới có quạt mát để ăn cỗ.

A Dờ đã lấy vợ từ lúc cô mới lên đại học, giờ nhà có 5 đứa con nhưng cũng là hộ có của ăn của để trong làng.

Lúc ra về cô còn được vợ A Dờ tặng một chiếc khăn thổ cẩm mà cô ấy mới dệt, hoa văn rất đẹp và tỉ mỉ.

Hai ngày ở quê Thuý An đã chơi rất vui vẻ.

Ban ngày thì đi khắp làng chào hỏi mọi người, được chiêu đãi các món đặc sản vùng cao.

Cô mang rất nhiều bánh kẹo mới lạ về từ thành phố nên đám trẻ con tíu tít chạy theo.

Tuy chẳng phải Tết nhưng thói quen của gia đình cô và những hộ có điều kiện đi lên thành phố sinh sống trong làng chính là sẽ luôn mừng tuổi trẻ nhỏ và người già mỗi lần về quê.

Lần này cô về một mình cũng không quên việc này.

Sau đó lại lên nương xem người dân làng gặt lúa.

Sắc vàng ươm trải dài khắp núi đồi, người đồng bào hăng say cắt lúa, bầu trời trong xanh có vài đám mây trắng trôi bồng bềnh, càng nhìn càng thấy bình yên.

Cô cảm giác khi được ngắm nhìn khung cảnh này, không muộn phiền nào không thể tiêu tan.

Buổi tối thì cô ở nhà, kê chiếc ghế nhỏ cạnh ghế mây của ông bà vừa uống trà, ăn bánh vừa kể chuyện cho nhau nghe.

Lúc tiễn cô về thành phố, ông bà lại rơm rớm nước mắt ôm cô dặn dò:

"Phải về nữa nhé.

Lần sau đưa thằng rể lên đây, bà còn nhìn nó ngoài đời"

"Ông bà già rồi, cái xương không cho đi xa nữa.

Nhớ bảo nó lên gặp ông bà"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!