Chương 16: Nảy Mầm 4

Nhà hàng mà cả đoàn ăn uống tối nay rất đẹp.

Không những sát cạnh bờ biển mà còn được treo rất nhiều đèn sáng lung linh.

Các dì các mẹ đều thi nhau chụp ảnh khoe lên mạng.

Cô thì ngồi đút cho bé Bông ăn, con bé giống ai không giống lại đi giống cô cái tính kén ăn.

Cả một bàn lớn nhưng con bé chỉ chịu ăn mỗi món tôm chiên.

Chị dâu cô gọi thêm cháo nhưng cũng phải dỗ mãi mới chịu ăn.

Bên bàn các bố, các chú với các anh thì chúc nhau liên tục, ai cũng uống khá nhiều trong không khí vui vẻ.

Thậm chí khi cô nhìn sang thì lúc không có ai chúc anh cũng lặng lẽ ngồi uống.

Có lẽ tâm trạng anh không tốt, lại muốn mượn rượu giải sầu.

Kết quả là khi về phòng anh đã say đến nỗi bước đi không vững, cô phải tiến lên dìu anh.

Sau khi giúp anh nằm ngay ngắn trên giường rồi thì cô khoanh chân ngồi cạnh.

Lúc này anh đã ngủ rồi nên cô cũng mạnh dạn hơn, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh:

"Lại không ngoan rồi, mỗi lần tâm trạng không tốt lại uống rượu"

Cô nghĩ về những điều anh nói lúc chiều, trong lòng dâng lên thương cảm.

Cô thấy anh lẩm nhẩm gì đó trong miệng thì ghé sát lại lắng nghe.

"Phương... Phương... đừng đi"

Bàn tay anh cũng giơ lên như muốn níu giữ điều gì đó.

Cô liền đưa tay mình cho anh nắm.

"Em không đi, anh ngủ đi" cô dịu dàng nói vào bên tai anh.

Mặc dù cô biết anh đang gọi tên vợ cũ, nhưng như thế thì đã sao? Cô thà tranh giành tình cảm với một người còn hơn là một đống người.

Nhưng ngay cả việc tranh giành với một người này cô cũng không có tư cách nói ra.

Có lẽ vì nghe thấy câu nói kia của cô nên anh đã chịu ngủ yên.

"Đừng dằn vặt bản thân nữa, em mong anh có thể sớm vui lên.

Nếu anh vui lên, biết đâu anh có thể mở lòng, biết đâu... sẽ có một chỗ cho em.

Em yêu anh 8 năm, biết đã hết hi vọng còn dám lặng lẽ yêu, anh có gì mà không dám chứ? Quá khứ không thể thay đổi nhưng hiện tại và tương lai thì có thể.

Anh vẫn đáng được yêu, hơn nữa, lúc nào anh cũng có được tình yêu của em"

Nói rồi cô cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ vào ấn đường của anh.

Nơi này không nên nhăn lại, cô thật muốn được nhìn thấy chàng trai tươi sáng năm đó.

"Đằng nào anh cũng không biết, coi như hôm nay em tham lam một lần đi" cô lại vuốt ve đôi lông mày của anh.

Đợi anh ngủ say rồi thì cô nhẹ nhàng rút tay, ra ban công đứng hóng gió đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!