Chương 7: (Vô Đề)

Triệu Dã Tức có cảm giác mình đang bị chi phối, khung cảnh ồn ào xung quanh dường như tan biến trong bóng tối, chỉ còn hơi thở như có như không bao vây lấy anh.

Là mùi hương gì thế... ngọt ngào nhẹ nhàng, hoàn toàn không ngấy, còn hòa lẫn một chút chua.

Thích chua ngọt, đây thật sự là cậu ta?

Triệu Dã Tức miên man suy nghĩ, mãi đến khi tiếng nói đùa cợt của y tá vang lên: "Lớn như vậy rồi mà còn sợ tiêm à."

Triệu Dã Tức đột nhiên lấy lại tinh thần, đang định tát một cái lên mu bàn tay Lục Hoang Chi. Nhưng Lục Hoang Chi lại thu tay trước khi bị anh đánh —— bốp, Triệu Dã Tức biểu diễn một màn tự mình đánh mình ngay tại chỗ.

Lục Hoang Chi nói: "Đau quá."

Triệu Dã Tức có xúc động muốn đâm kim lên người Lục Hoang Chi luôn "Người bị đánh đâu phải cậu, cậu lồng tiếng cái gì."

"Đôi mắt ướt nhẹp, mặt cũng đỏ." Lục Hoang Chi cúi đầu nhìn anh, giống như phát hiện thứ gì đó thú vị "Quả thật mỗi lần anh tức giận đều như vậy hết."

"Lục Hoang Chi, tôi đệch cậu..."

Từ mấu chốt cuối cùng còn chưa phun ra đã bị y tá ngắt lời: "Được rồi được rồi, các cậu đừng đâm chọc nhau nữa, vẫn còn xếp hàng đấy."

Triệu Dã Tức nói: "Nhưng mà chị ơi, chị vẫn chưa tiêm cho em."

"Tiêm xong lâu rồi." Y tá cầm lấy bình máu của Triệu Dã Tức lắc lắc, "Cậu xem."

Triệu Dã Tức lắp bắp kinh hãi: "Khi nào vậy? Sao em lại không có cảm giác gì."

Y tá nói: "Ngay lúc cậu ấy che mắt lại cho cậu đấy —— vị tiếp theo."

"..." Thế anh lại bị che lâu như vậy, bị kim đâm còn không có cảm giác?

Rút máu xong, Triệu Dã Tức xếp hàng đi làm hạng mục khác. Lúc đang chụp X

-quang, nhân viên công tác hỏi anh: "Nửa năm tiếp theo có muốn có con không?"

Triệu Dã Tức còn chưa trả lời, nhân viên công tác đã ngẩng đầu lên ngó anh, nói: "Ồ, vào luôn đi."

Triệu Dã Tức: ?

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy mình đã bị kỳ thị.

Hạng mục kiểm tra sức khỏe cuối cùng là đo chiều cao cân nặng, Triệu Dã Tức cố tình đợi những người khác tản đi bớt. Anh thật cẩn thận đứng lên cân đo cân nặng, sau một đoạn nhạc hoa hòe lòe loẹt thì một giọng nữ tràn đầy nhiệt huyết vang lên: "Chiều cao 172.8, cân nặng..."

Là do ảo giác của anh à, hình như anh cảm thấy lúc người khác đo âm thanh đâu có lớn đến vậy.

"Hình thể của ngài thiên gầy, xin phải tăng cường dinh dưỡng, rèn luyện thân thể."

Toàn nói những điều nhảm nhí. Mỗi bửa cơm anh ăn ít nhất hai chén rưỡi cơm, cuối tuần còn đến phòng tập thể thao nâng tạ, không có tác dụng à???

Hoàn thành tất cả hạng mục đo lường, Triệu Dã Tức không vội đi. Anh ngồi trước cửa trung kiểm tra đo lường chơi một ván game, thì nhìn thấy Lục Hoang Chi ra tới.

"Lục Hoang Chi" Triệu Dã Tức ý đồ bắt chước ngữ khí cường thế lạnh lùng của Quan Thừa Tế "Lại đây."

Đáng tiếc Lục Hoang Chi không ăn dáng vẻ này của thầy trò họ.

"Thời gian gấp gáp" Lục Hoang Chi nói, "Có chuyện gì thì tự mình đi lại đây nói."

Triệu Dã Tức ngồi không nhúc nhích. Lục Hoang Chi với anh nhìn nhau mười giây, xoay người bỏ đi.

Được, xem như cậu lợi hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!