Chương 49: (Vô Đề)

Triệu Dã Tức thử tiếp tục đọc sách, nhưng độ tồn tại của Lục Bưởi Nho quả thật quá cao, so với Bộ Thuần Trai thì là hai thái cực khác nhau, anh hoàn toàn không tĩnh tâm nổi.

Bàn trong thư viện là một hàng rất dài, một bên có thể ngồi mười mấy người, chính giữa có ổ điện và đèn bàn. Lục Hoang Chi chơi điện thoại chờ anh, hai mắt rũ xuống, ánh đèn rọi lên hàng lông mi dưới mắt cậu tạo thành một bóng râm.

Thật là... đẹp một cách kỳ lạ.

Cảm nhận được tầm mắt Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi hơi ngước mắt lên. Bị bắt gặp tại trận khiến Triệu Dã Tức luống cuống tay chân, đầu gối hai người phía dưới dưới bàn nhẹ nhàng va vào nhau.

Lục Hoang Chi hỏi: "Xem xong rồi?"

"... Ừm." Hoàn toàn không xem tí nào, ha hả.

Lục Hoang Chi cất điện thoại, "Vậy đi nhé?"

Triệu Dã Tức cũng không từ chối, "Đi thôi đi thôi." Đợi Lục Hoang Chi về rồi, anh về nhà đọc tiếp vậy.

Triệu Dã Tức muốn mượn hai cuốn sách tham khảo về nhà. Anh tìm thấy một chiếc máy tính bàn kiểm tra tự động, tra được vị trí sách cần mượn.

"Khu H, hàng ba, cột năm, tầng mười... ở đây."

Triệu Dã Tức muốn mượn sách tham khảo ở tầng cao nhất kệ sách, anh nhón chân cố gắng vươn tay lên.

Một tí nữa thôi, một tí nữa thôi.

Không được rồi, sắp đến cực hạn rồi. Phải dừng tại đây sao... Đã không còn hy vọng rồi sao...

Từ bỏ đi Triệu Dã Tức, chỉ cần mày chịu thua rồi đi lấy ghế lấy sách chuyên dụng, mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Không, anh phải tin tưởng tiềm lực của mình, anh không thể ngã ở đây được!

Triệu Dã Tức đắm chìm vào anime nhiệt huyết do chính mình não bổ, có vài câu còn thốt ra tiếng Nhật. Đột nhiên, eo của anh được đỡ lấy. Một bàn tay với khớp xương rõ ràng xẹt qua gáy sách, dễ dàng cầm sách xuống như ăn kẹo.

Triệu Dã Tức mở to hai mắt, anime nhiệt huyết trong đầu nháy mắt trở thành cảnh tượng anime thiếu nữ kinh điển.

Thư viện, kệ sách, gió thổi lay động rèm cửa, cùng với... Cậu con trai hương bưởi nho.

Lục Hoang Chi dùng sách nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Triệu Dã Tức, "Suy nghĩ gì đấy, Triệu Chi Đào."

Triệu Dã Tức tim đập như trống, lắp bắp nói: "Tôi nghĩ, nghĩ xem lát nữa muốn ăn gì."

Lục Hoang Chi hỏi: "Còn một quyển sách nữa ở đâu?"

Triệu Dã Tức mở tấm ảnh mới vừa chụp, tay hơi run run. "Khu H, hàng bốn, cột sáu, tầng thứ tám."

Lục Hoang Chi đi giúp anh lấy sách. Triệu Dã Tức thực hiện động tác y như lúc mẹ anh chăm sóc da, giơ tay vỗ mạnh lên mặt mình một trận —— sao mày lại thế này hả Triệu Dã Tức, mày không bình thường!

Triệu Dã Tức vốn không muốn mang sách về nhà, lúc đến cũng không mang theo balo, chỉ cầm một chiếc máy tính bảng. Hiện tại sách không có chỗ để, đành phải cầm trên tay.

Anh cùng Lục Hoang Chi song song đi trên sân trường, một tay cầm máy tính bảng, một tay cầm Chi Chi Đào Đào chưa uống xong; Lục Hoang Chi cầm sách hộ anh, cứ như thể họ thật sự bước ra từ thư viện sau khi học chung với nhau.

Trên đường người đến người đi. Đôi người yêu tay nắm tay, các bạn nữ kéo tay nhau, các bạn nam vai kề vai.

Phòng tự học đèn đuốc sáng trưng. Nhóm đàn em nam nữ trên sân thể dục mồ hôi tuôn như mưa. Trung tâm hoạt động sinh viên không biết đang tổ chức hoạt động gì, Triệu Dã Tức đi ngang qua còn nghe thấy tiếng la hét ồn ào.

Giờ khắc này, Triệu Dã Tức thực sự nhận ra cuộc sống vườn trường của anh sắp đi đến điểm cuối.

Thế nhưng anh còn rất nhiều chuyện chưa kịp trải nghiệm.

Triệu Dã Tức bùi ngùi vô vàn, không khỏi ngâm một câu như thơ: "Sau này, tôi sẽ không thể ăn món trứng kho trong căn tin trường nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!