Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi đi vào trường học. Chú bảo vệ cổng trường nhìn họ bước từ một chiếc xe xuống, vẻ mặt kiểu "tôi biết hết rồi": Khó trách trước kia muốn bao che học sinh trèo tường, thì ra là có gian tình.
Đang giờ giải lao, hai người đi song song trong sân trường, dẫn tới không ít ánh mắt tìm tòi quái dị. Một bạn nam vì cứ mãi nhìn bọn họ, đâm đầu vào trên cột điện. Tiếng động vang dội, là một cái đầu cứng.
Triệu Dã Tức bất giác kéo dài khoảng cách với Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi lên tiếng: "Hửm?"
"Bọn họ nhìn khiến tôi không thoải mái."
Lục Hoang Chi nắm chiếc mũ trên áo Triệu Dã Tức lôi người về cạnh mình, nói: "Không phải nói là quan hệ chính đáng à, thầy đang sợ cái gì."
"Sợ cột điện bị đâm hư, làm cho trường học cúp điện."
Địch Trung Hải đứng dưới tầng nhà hành chính, nhìn xung quanh với vẻ lo lắng không yên, nhìn thấy Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đến, lập tức bước ra đón. Tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả tóc giả trên đỉnh đầu cũng nhẹ nhàng bay lên.
"Tiểu Lục Tiểu Triệu, tập thể phụ huynh học sinh liên minh trả thù, hiện tại đang ở văn phòng hiệu trưởng, yêu cầu hiệu trưởng lập tức làm rõ mối quan hệ bất chính của các cậu. Còn nói nếu không thể xử lí thích đáng chuyện này, sẽ tìm đến phóng viên, lên weibo tìm đại V phát sóng gì đó..."
Lục Hoang Chi hỏi: "Hiệu trưởng nói thế nào?"
"Tôi và hiệu trưởng đều cảm thấy bây giờ biện pháp tốt nhất là nói cho phụ huynh biết thân phận thật sự của các cậu. Nhưng mà không có sự đồng ý của các cậu, chúng tôi cũng không dám nói lung tung, lỡ như ảnh hưởng đến công việc của Viện nghiên cứu ABO, trường học không gánh nổi trách nhiệm đó."
Triệu Dã Tức tri kỷ giúp hắn sửa lại tóc giả: "Không sao đâu lão Địch, chuyện này giao cho chúng tôi."
Trên sân thể dục, Trình Hoài Hưng đang chơi bóng rổ chung với bạn học. Hắn đánh không tập trung, vài lần chuyền bóng đều bị cắt đứt, dứt khoát không đánh nữa, đen mặt rời sân.
"Anh Hưng" Vương Văn Nhạc đưa chai nước cho hắn, "Em vừa nhìn thấy mẹ anh."
"Mẹ tao?" Trình Hoài Hưng nhíu mày, "Mẹ tao tới trường học làm gì?"
"Không chỉ riêng mẹ anh, còn có mẹ rất nhiều người khác, em nhìn thấy các bà ùn ùn kéo đến nhà hành chính."
Trình Hoài Hưng "đệch" một tiếng, nhét bình nước vào trong ngực Vương Văn Nhạc, đi thẳng đến nhà hành chính.
Trước đó mẹ hắn không biết nghe từ đâu chuyện Lục Hoang Chi và Triệu Dã Tức, liên tục hỏi hắn tình hình thế nào. Trong lòng hắn phiền chết đi được, căn bản không để ý đến bà. Sau đó hắn tình cờ nghe thấy mẹ hắn nói chuyện điện thoại với mẹ bạn học khác, hắn còn tưởng rằng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, bèn không quan tâm nhiều.
Tính tình mẹ hắn hắn biết, thấy chuyện rất thích làm ầm ĩ. Lỡ như làm ầm ĩ lớn chuyện, Triệu Dã Tức có thể bị sa thải, thậm chí bị kiện không đây chứ?
Vậy sau này, có phải hắn sẽ không được ngửi mùi pheromone của Triệu Dã Tức nữa?
Trình Hoài Hưng chạy đến cửa văn phòng hiệu trưởng, nhìn thấy bên trong có sáu bảy người mẹ đang ngồi. Mẹ hắn đang ngồi ở chính giữa, phấn khởi như đang bảo vệ tổ quốc: "Chủ nhiệm giáo dục và học sinh cấp ba vị thành niên nói chuyện yêu đương bị học sinh bắt gặp, còn là hai người đàn ông." Mẹ Trình xòe hai tay sang bên, nhìn trái rồi nhìn phải, "Chuyện này gọi là gì đây!"
Các bà mẹ khác sôi nổi phụ họa thêm.
Hiệu trưởng lau mồ hôi, nói: "Lục Hoang Chi đã trưởng thành."
"Nhưng cậu ta vẫn là học sinh phải không?" Mẹ Trình dừng một chút, "Tôi nhớ rõ lần trước Triệu Dã Tức còn nói, cậu ta và Lục Hoang Chi là cậu cháu xa mà."
Trình Hoài Hưng kêu lên: "Mẹ!"
Mẹ Trình quay đầu nhìn thấy hắn, nói: "A Hưng tới vừa lúc, lại ngồi chung với mẹ, nói với hiệu trưởng bọn con, các con làm học sinh, có thể chấp nhận người thầy như Triệu Dã Tức hay không?"
"Mẹ, mẹ làm gì đấy." Trình Hoài Hưng hạ giọng, "Không phải ba con nói đừng nên trêu chọc Lục Hoang Chi sao."
Mẹ Trình tiến đến, nói bên tai Trình Hoài Hưng: "Không sao đâu, lỗi của thầy trò luyến đều nằm ở tên thầy giáo kia. Cái tên Triệu Dã Tức mang mặt con nít đó có ra dáng người thầy chút nào. Để cậu ta đảm nhiệm chức chủ nhiệm giáo dục cấp ba không phải sẽ kéo chân sau các con sao."
Trình Hoài Hưng tức giận: "Ai bảo mẹ tự chủ trương? Con rất thích chủ nhiệm giáo dục hiện tại, thích nhất!"
Triệu Dã Tức mới vừa vào cửa: "Này..."
Lục Hoang Chi: Ha hả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!