Trước kỳ thi tháng, Triệu Dã Tức lại đến tìm Vương Như Huệ nói chuyện. Vẫn giống như lần trước, Vương Như Huệ ngồi bên cạnh bàn làm việc của anh, cô cúi đầu, đôi mắt giấu sau tròng kính vừa dày vừa nặng, khiến người khác không thấy rõ mặt.
Triệu Dã Tức định để cô thả lỏng một chút, hỏi: "Em thích uống trà sữa không?"
Vương Như Huệ hơi sửng sốt, nhưng không nói thích hay là không thích.
"Thầy mời em uống trà sữa nhé?"
Một lát sau, Vương Như Huệ mới lắc đầu.
Triệu Dã Tức khá rầu rĩ. Muốn anh trò chuyện bình thường với học sinh nữ anh cũng không áp lực, nhưng Vương Như Huệ biểu hiện căng thẳng như vậy, làm anh cũng bắt đầu căng thẳng theo.
Anh sai rồi, anh không phải chủ nhiệm giáo dục đủ tư cách.
Từ từ, vốn anh cũng không phải là thầy chủ nhiệm giáo dục thật mà.
Triệu Dã Tức vứt suy nghĩ lung tung sang một bên, nói: "Sắp đến thi rồi, trạng thái của em..."
"Trạng thái của em rất tốt." Vương Như Huệ trả lời rất nhanh, "Lần này em nhất định có thể vượt qua Giang Mặc Dư."
"Thầy không phải có ý này, so với thành tích của em, thầy càng để ý sức khỏe của em hơn." Triệu Dã Tức dừng một chút, "Bạn học Vương à, thầy và em giống nhau, đều phân hoá thành Omega. Nếu em có gì không biết về giới tính của mình thì có thể đến hỏi thầy."
Vương Như Huệ nắm chặt mười ngón tay lại với nhau. Sắc mặt của cô rất khó coi, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Có phải em đau bụng... không?" Triệu Dã Tức cảm thấy như vậy không ổn. Đội ngũ điều tra nghiên cứu sau này của họ không thể đều là nam được, vẫn phải có đồng nghiệp nữ, nếu không bảo một người con trai như anh trao đổi vấn đề sinh lý của con gái thì quả thật rất xấu hổ.
"Em không sao cả, em rất khỏe." Vương Như Huệ đứng lên, "Thầy Triệu, em vẫn chưa làm bài tập xong, em đi trước ạ." Nói xong, không đợi Triệu Dã Tức nói thêm gì, vội vã rời đi.
Triệu Dã Tức muốn ngăn cô lại, đột nhiên ngửi thấy một mùi táo đỏ, có lẽ đây là mùi pheromone của Vương Như Huệ.
Thoạt nhìn Vương Như Huệ chính là đứa trẻ ngoan dùng thuốc ngăn mùi đúng giờ, một Omega như Triệu Dã Tức cũng có thể ngửi thấy pheromone của cô, đủ để chứng minh độ dày pheromone của cô cao hơn thường ngày.
Chẳng lẽ, kỳ dịch cảm của Vương Như Huệ sắp đến?
Trước mắt tuy rằng thuốc ức chế Omega vẫn còn trong phòng thí nghiệm của Hùng Sơ Mạt, nhưng cách dùng truyền dịch thông thường để hạ chỉ tiêu hormone của Omega đã rất phổ biến. Các Omega có thể dễ dàng vượt qua kỳ dịch cảm ở bệnh viện nhỏ và phòng khám của địa phương.
Trong 《 Dự án ứng phó ABO trường cấp ba 》đã nhắc tới điểm này: Mỗi một bác sĩ trong trường học đều bắt buộc phải tham gia huấn luyện, đảm bảo có thể đưa ra cách trị liệu hiệu quả cho Omega đến kỳ dịch cảm.
Nếu kỳ dịch cảm của Vương Như Huệ sắp đến thì cần phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Nếu không một khi pheromone của cô tràn ra, toàn bộ phòng học đều sẽ là mùi táo đỏ. Alpha trong lớp của cô, thậm chí là Alpha chung tầng đều có thể bị mất khống chế.
Triệu Dã Tức nhanh chóng đuổi theo. Mới trong chốc lát đã không thấy bóng dáng Vương Như Huệ. Vương Như Huệ không có điện thoại, Triệu Dã Tức chỉ có thể tìm mọi nơi. Thư viện, phòng học, nhà ăn cũng không tìm thấy. Anh còn gọi đến cho dì quản lý kí túc xá nữ, Vương Như Huệ vẫn chưa quay về phòng.
Nhất Trung Đàm Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Triệu Dã Tức kêu gọi mấy thầy cô không có tiết đi tìm chung với anh. Nửa giờ sau, tìm thấy Vương Như Huệ trong phòng thiết bị thể dục.
Triệu Dã Tức bảo những người khác đừng đến gần phòng thiết bị, tự mình dẫn bác sĩ nữ Beta của bệnh viện trường đi vào.
Vừa vào phòng thiết bị, anh như lọt vào nhà máy táo đỏ, hương táo đỏ ùn ùn phả vào mặt. Vương Như Huệ rúc ở trong góc, trên mặt hiện ra màu đỏ bất thường. Có người vào cô cũng không có phản ứng, có lẽ đã bị triệu chứng của kỳ dịch cảm làm cho đầu óc mơ hồ.
Nữ bác sĩ sốt ruột nói: "Không cần phải kiểm tra độ dày của pheromone nữa, nhất định kỳ dịch cảm của em ấy đã đến rồi, cần phải mau chóng truyền dịch mới được."
Triệu Dã Tức nói: "Tôi cõng em ấy đi."
Nữ bác sĩ nâng Vương Như Huệ dậy, Vương Như Huệ mở to mắt, nhìn thấy áo blouse trắng trên người cô, đột nhiên hét lên, nữ bác sĩ bị cô đẩy ngã trên mặt đất.
Triệu Dã Tức bắt lấy bả vai Vương Như Huệ, nói: "Bạn học Vương, em bình tĩnh một chút. Là thầy, thầy là thầy Triệu."
"Thầy Triệu..." Nhìn thấy gương mặt Triệu Dã Tức, hốc mắt Vương Như Huệ lập tức ửng đỏ, "Em không cần đi bệnh viện, cầu xin thầy, thầy Triệu, không cần đưa em đến bệnh viện." Cô nắm lấy cánh tay Triệu Dã Tức, khẩn cầu, "Ngày mai em phải thi rồi, lần này em nhất định có thể thi hạng nhất..."
Triệu Dã Tức an ủi cô: "Chỉ là một lần thi tháng mà thôi, cơ thể của em quan trọng hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!