Anh nghe thấy gì đấy? Lục Hoang Chi nói đều nghe theo anh?! Cảm giác này hệt như đang chơi game nhập vai rồi bị Boss trong đó hành hạ tơi tả. Nhưng bỗng có một ngày, Boss đột nhiên chủ động nhận thua, còn nói muốn làm triệu hoán thú của anh.
Anh đã thuần phục được con Boss phổ biến nhất nhưng cũng khó khăn nhất.
Triệu Dã Tức biết Lục Hoang Chi chỉ nói miệng mà thôi, nhưng vẫn thấy sướng lắm.
Nếu sau này Lục Hoang Chi thật sự nghe theo anh hết thì tốt rồi, nếu anh không trả lại mấy trăm lần sự sỉ nhục mà anh chịu đựng hai năm qua thì anh không mang họ Triệu.
Triệu Dã Tức đuổi đám học sinh xem náo nhiệt đi về, bên hàng rào chỉ còn lại mình anh và Lục Hoang Chi, một người ở trong, một người ở ngoài.
Lục Hoang Chi nói: "Được rồi, học trưởng giúp tôi mở cửa nhé."
Trò chơi Triệu Dã Tức tưởng tượng trong đầu game over theo vận tốc ánh sáng, buộc miệng oán giận: "Đm cậu không thể giả vờ thêm một lát nữa hả."
Lục Hoang Chi cười, "Nhưng mà tôi không muốn viết báo cáo."
"Rõ ràng cậu đã đồng ý với tôi rồi!"
Lục Hoang Chi lái xe liên tục sáu tiếng đồng hồ, có hơi mệt, giọng điệu khá thờ ơ. "Bảo tôi làm bài tập, còn bảo tôi viết báo cáo, học trưởng thật sự xem tôi là học sinh cấp ba à."
"Tôi không phải, tôi không có, cậu đừng có nhăng nói cuội." Triệu Dã Tức lợi dụng việc công để làm việc tư như đúng rồi, "Nhưng cậu cũng thấy đấy, bạn học cả lớp đều biết cậu trốn học, tôi không phạt cậu, bọn họ sẽ nói tôi bất công."
Lục Hoang Chi hỏi: "Thật sự không mở cửa?"
"Cậu nói cậu đi làm gì trước đi, tại sao không trả lời wechat của tôi?"
Lục Hoang Chi cởϊ áσ khoác, đưa cho Triệu Dã Tức, "Cầm."
Triệu Dã Tức lui về sau hai bước theo bản năng, "Cậu muốn làm gì?"
Hai tay Lục Hoang Chi nắm lấy lan can, dùng sức giẫm lên, nhẹ nhàng phóng từ bên ngoài vào.
Triệu Dã Tức ôm áo khoác Lục Hoang Chi, bởi vì cực kỳ khiếp sợ mà hai mắt mở to như chuông đồng.
Lục Hoang Chi, nam, Alpha, hotboy trường đại học, hotboy viện nghiên cứu ABO, vừa mới ——
Trèo tường.
Triệu Dã Tức hít thở không thông, "Lục Hoang Chi, cậu không cần hình tượng nữa à?!"
Lục Hoang Chi vỗ vỗ tay, ngước mắt nhìn anh: "Trèo tường rất mất hình tượng?"
Thật ra cũng không phải. Thời nay trùm trường và hotboy trường trong phim thanh xuân vườn trường ai cũng có thể trèo tường —— nhưng bọn họ lại không phải trong phim vườn trường.
"Mất hình tượng cũng không còn cách nào," Lục Hoang Chi nói, "Ai bảo thầy không chịu mở cửa."
Triệu Dã Tức ném áo khoác lại cho Lục Hoang Chi, "Cũng tại cậu không viết báo cáo."
Lục Hoang Chi không biết tại sao Triệu Dã Tức lại chấp nhất với báo cáo như vậy. Có thể do thường ngày viết nhiều, cậu cực kỳ không kiên nhẫn với thứ này, nhưng nếu học trưởng nhỏ muốn xem thì...
Lục Hoang Chi nói: "Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tôi trèo tường."
"Lúc cậu học cấp ba chưa từng trèo tường?"
"Chưa từng."
Triệu Dã Tức hỏi: "Bởi vì cậu là học sinh xuất sắc?"
"Bởi vì không có gì đáng giá để tôi trèo tường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!