Chương 24: (Vô Đề)

Tất nhiên là không còn kịp rồi.

Triệu Dã Tức dẫn Đào Kiều Sanh đến phòng thí nghiệm, vừa an ủi hắn đồng thời còn phải cố gắng khiến mình đừng cười thái qua, vất vả quá đi mà.

"Yên tâm, sẽ không bảo cậu làm 1 đâu." Triệu Dã Tức nói, "Chúng ta là thực nghiệm đứng đắn, nhưng cũng không phải làm mai. Cậu xem Omega kia như bạn học chung nhóm hoạt động ở đại học trước kia là được."

Đào Kiều Sanh giờ đây thật sự gặp đả kích, kiểu tóc được xử lí tỉ mỉ cũng đã rũ xuống. "Nhóm hoạt động ở đại học?" Hắn nôn khan một tiếng, "Cái đó còn mắc ói hơn thực nghiệm này nhiều, việc này ít nhất còn có thể lấy tiền. Haiz, bé con, bây giờ cậu cũng biết an ủi người khác nha."

Triệu Dã Tức hoàn toàn không phải ý này, nhưng đã an ủi người ta xong rồi, cách gì cũng không quan trọng. Anh nói bằng khẩu âm phương Bắc mới học được: "Cần thiết."

Thang máy lên tới tầng phòng thí nghiệm, khi hai người bước ra thì đối mặt với một người đàn ông đang đi vào.

Tuy nói là đàn ông, nhưng thoạt nhìn giống là thanh niên hơn. Thanh niên mặc một chiếc áo khoác phao ngắn, phía sau là một cái nón lông xù, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Thời điểm Triệu Dã Tức và cậu ta đi ngang qua, nhìn thấy lông mi cậu ta vừa dài lại vừa đẹp, tựa như con gái vậy.

Đào Kiều Sanh dừng lại, quay đầu nhìn cửa thang máy đóng lại một lần nữa, lên tiếng: "Bé con, cậu có ngửi được mùi gì không?"

Triệu Dã Tức ngửi ngửi, "Không có á."

"Rõ ràng có mà! Hình như là mùi hoa anh đào... Rất giống nước soda vị anh đào không đường không chất béo mà tớ từng uống."

Triệu Dã Tức nhìn thế là đủ rồi: "Cái này mà cậu cũng ngửi được? Mũi Alpha các cậu đều là mũi chó hả. Tớ biết rồi, có lẽ cậu ấy chính là Omega cùng tổ với cậu đó."

"Vãi, sao cậu không nói sớm!" Đào Kiều Sanh trừng mắt như con chó ngốc, "Vừa nãy tớ chưa nhìn kỹ cậu ấy!"

"Thôi bỏ đi, người ta đeo khẩu trang thì cậu có thể nhìn kỹ gì chứ."

"Tớ còn rất thích vị hoa anh đào" Đào Kiều Sanh ưu thương nói, "Chuyện này xem như trong bất hạnh có vạn hạnh."

Trong phòng thí nghiệm, Hùng Sơ Mạt cùng nam nghiên cứu viên buông xuống tất cả mọi chuyện trong tay, dùng thái độ ôn nhu săn sóc nhất để nghênh đón người tình nguyện mới, cố gắng khiến họ cảm nhận được mái ấm gia đình. Khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt không muốn sống của Đào Kiều Sanh, Hùng Sơ Mạt lập tức hỏi Triệu Dã Tức: "Bạn học Triệu, em xác định bạn của em là tự nguyện đến chứ không phải bị ép buộc?"

Triệu Dã Tức dùng khuỷu tay đụng đụng Đào Kiều Sanh, bảo hắn tự nói.

Đào Kiều Sanh đã nộp đơn đăng kí tình nguyện viên rồi, cũng đã làm kiểm tra xong. Tuy là hắn không cao thượng không cần trả công như Triệu Dã Tức, nhưng sẽ không lãng phí tài nguyên quốc gia.

Đào Kiều Sanh thấy chết không sờn: "Em tự nguyện."

"Vậy..." Hùng Sơ Mạt dùng ánh mắt hoang mang nhìn qua Triệu Dã Tức, muốn xin một lời giải thích. Triệu Dã Tức không biết giải thích thế nào, dứt khoát chỉ chỉ đầu mình.

Hùng Sơ Mạt hiểu rõ. Cô lấy ra một chồng tư liệu, đẩy mắt kính lên, nói: "Ngài Đào, tôi đại diện cho toàn nhân viên làm việc ở viện nghiên cứu cảm ơn cho tinh thần dâng hiến của ngài. Đây là kết quả khả năng thực nghiệm, rủi ro dự kiến cùng với bồi thường sau này. Ngài xem trước nhé, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."

"Cái này lát nữa em xem." Đào Kiều Sanh nói, "Em muốn biết mọi người muốn làm thực nghiệm gì trên người em và Omega kia."

Hùng Sơ Mạt nói: "Rất đơn giản, chỉ cần em tiến hành đánh dấu tạm thời cậu ấy dưới tình huống không biết thân phận cậu ấy. Đương nhiên, cậu ấy cũng sẽ không biết thân phận của em."

"Chính là bảo cậu cắn tuyến thể cậu ta một cái," Triệu Dã Tức nói, "Cậu cắn được đúng chứ?"

Càng là những thứ đơn giản thì thường phải cần kỹ năng. Đào Kiều Sanh khẩn trương hỏi: "Không đâu, có ai có thể dạy tớ không?"

Triệu Dã Tức nói: "Cậu có biết tuyến thể ở đâu không?"

Đào Kiều Sanh gật đầu.

"Trước khi cắn, cậu có thể liếm tuyến thể của cậu ta trước, để cậu ta thích ứng với pheromone của cậu. Lúc cắn xuống thì chú ý độ mạnh, nhẹ nhàng một chút, đừng làm đau cậu ta. Đúng rồi, có thể chân cậu ta sẽ bị mềm, cho nên ngồi hoặc nằm đánh dấu thì tốt hơn."

Triệu Dã Tức nói xong, cả đàn ông và phụ nữ đều im lặng.

Giọng nói chợt tỉnh ngộ của Lục Hoang Chi truyền từ cửa vào: "Thì ra học trưởng thích nhẹ nhàng."

Triệu Dã Tức: "... Mẹ nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!