Chương 23: (Vô Đề)

Triệu Dã Tức kiểm tra xong quay lại, Hùng Sơ Mạt và nam nghiên cứu viên không muốn lộ tên đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ, khiến bước chân của anh hơi không vững. "Kết quả kiểm tra của em có vấn đề à?"

Hùng Sơ Mạt nở nụ cười, "Không, các chỉ tiêu của em rất bình thường. Khi nãy có một vấn đề muốn hỏi em —— trong khoảng thời gian em bị bạn học Lục đánh dấu, trên tâm lý có thay đổi gì không? Ví dụ như, muốn ỷ lại người khác, muốn được bảo vệ chăm sóc các thứ?"

Triệu Dã Tức nói: "Hoàn toàn không có ạ."

Lục Hoang Chi: "..."

Nam nghiên cứu viên nói: "Vậy mà bạn học Lục nói cậu dính người."

Trên mặt Triệu Dã Tức nóng lên, buột miệng thốt ra: "Cậu ta nói láo!"

Lục Hoang Chi bình tĩnh nói: "Kết luận của học trưởng quá chủ quan, tính tham khảo không lớn, em đề nghị mọi ngươi nên tìm thêm người thực nghiệm."

Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Tôi có cảm giác bị xúc phạm."

Nam nghiên cứu viên cười nói: "Chúng tôi sẽ tìm."

Lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, Lục Hoang Chi cố tình đứng lại phía sau, nói với Hùng Sơ Mạt: "Những gì em nói khi nãy, mọi người tạm thời không cần nói cho Triệu Dã Tức."

Hùng Sơ Mạt hỏi: "Sao vậy?"

"Hình như anh ấy là trai thẳng," Lục Hoang Chi nói, "Em lo làm anh ấy sợ."

Còn một chuyện nữa, đầu tiên cậu muốn biết rõ chuyện cậu đột nhiên động lòng với Triệu Dã Tức, rốt cuộc có phải do pheromone quấy phá hay không.

Về đến nhà, Triệu Dã Tức mở sổ tay ghi thù đã lâu không chạm đến, ghi lại: Lục Hoang Chi nói tôi dính người, còn nói tôi không khách quan.

Anh tự hỏi một lát, lại cảm thấy việc này không có gì ghê gớm, không đáng để anh ghi lại. Nhưng đã lâu rồi anh không mang thù, nếu không ghi vài điều, anh sẽ luôn cảm thấy Lục Hoang Chi là người tốt. Vì thế lại ghi thêm nửa câu sau: Ở trước mặt những người khác.

Gần đây không khí lạnh đột ngột ập đến, phương Nam hạ nhiệt độ mạnh, thời gian rời giường của Triệu Dã Tức càng ngày càng muộn. Đến thời điểm chuông báo vang lên, anh nhắm mắt lại rụt trong ổ chăn, quyết định xin nghỉ bệnh một ngày.

Nhưng mùa đông trôi qua lâu như vậy, hôm nay xin nghỉ thì ngày mai làm sao bây giờ? Vẫn nên xin nghỉ dài hạn thì sướng hơn.

Quên đi, nếu không thì từ chức luôn.

Mười phút sau, Triệu Dã Tức bò dậy đi làm như bao chàng trai khác.

Đến nhà ăn ăn sáng chắc chắn không kịp, Triệu Dã Tức lấy một hộp xôi gà và một chai sữa bò ở cửa hàng tiện lợi, lúc xếp hàng tính tiền thì nhận được tin nhắn wechat của Lục Hoang Chi.

[ Hoang: Chào buổi sáng học trưởng, hôm nay tôi dậy trễ, bị muộn rồi. ]

[ Là mãnh nam nhá: Ha ha ha ha ha ha ]

[ Hoang:...]

Một ngày tâm trạng thật tốt bắt đầu từ Lục Hoang Chi xui xẻo. Triệu Dã Tức rời khỏi hàng, lấy thêm một chai cà phê và cục cơm nắm Nhật trên kệ hàng.

Triệu Dã Tức xách theo hai phần bữa sáng, giẫm lên cảm ứng thang máy. Chợt bị Bộ Thuần Trai ngăn lại ngoài cửa cảm ứng, chào hỏi với anh: "Chào buổi sáng Tiểu Triệu."

"Chào." Nửa khuôn mặt Triệu Dã Tức vùi trong áo lông vũ, "Hôm nay tôi không lạnh tí nào, chỉ cảm thấy lỗ tai sắp bị đông đá thôi."

Bộ Thuần Trai hỏi: "Vậy tối cậu ngủ có lạnh không?"

"Vẫn ổn, nhưng chân của tôi không duỗi thẳng được."

Bộ Thuần Trai cười hi hi: "Tôi không lạnh, bởi vì tôi có vợ ôm."

Triệu Dã Tức lập tức không có cảm xúc, "Ồ." Hôm nay còn có thể nói chuyện không đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!