Chương 17: (Vô Đề)

Bộ Thuần Trai lúc nào cũng đột ngột xuất hiện để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho Triệu Dã Tức. Thế nên lúc anh đi WC, tuy rằng mở căng hai mắt nhìn mãi không thấy ai bên trong, nhưng vẫn thử hỏi một tiếng: "Hello? Có người không?"

Ngốc thì ngốc chứ, nhưng trái tim nhỏ của anh thật sự không chịu nổi, cẩn thận sẽ giữ được thuyền vạn năm [1].

[1] Trích từ câu "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền"– 'cẩn thận sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm' của Trang Tử. Ý chỉ phải suy xét kỹ càng trong mọi việc mới đạt được thành quả dài lâu.

So với Bộ Thuần Trai, sự tồn tại của Cung Câu Nhân mạnh hơn nhiều. Vị trí làm việc của hắn gần chỗ Triệu Dã Tức, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với anh về chuyện công việc, Triệu Dã Tức cũng không thể không để ý đến hắn.

Vừa đến 6 giờ, mọi người lục tục đến nhà ăn ăn cơm, ăn xong lại trở về tăng ca. Lục Hoang Chi không giống thế, cậu ăn xong rồi trực tiếp về nhà.

Đóng laptop lại, tháo mắt kính xuống, Lục Hoang Chi giương mắt về phía đối diện. Triệu Dã Tức vẫn nhìn chằm chằm máy tính như trước, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày còn nhíu lại, lạch cạch gõ bàn phím.

Lục Hoang Chi lười biếng tựa vào ghế, chân dài hơi duỗi về phía trước, toại nguyện đụng phải cẳng chân Triệu Dã Tức.

Giống như trong dự đoán của cậu, đầu tiên là Triệu Dã Tức cúi đầu nhìn, tiếp đó ló đầu ra sau màn hình, tự cho là ác long rít gào nhưng thực tế là mèo con kêu loạn: "Không muốn chân nữa à?"

Lục Hoang Chi cười nói: "Học trưởng ăn cơm không? Tôi đi chung với anh."

"Không ăn, cút."

Lục Hoang Chi khẽ nhướng mày, không lên tiếng nữa nhưng lại nhìn Triệu Dã Tức.

Triệu Dã Tức bị cậu ta nhìn khó chịu cả người, miễn cưỡng nói: "Tôi viết xong phần này thì đi."

"Cần tôi đợi anh không?"

"Không cần, cậu đi trước đi."

"Ừm, được." Lục Hoang Chi vừa muốn đứng dậy, thì nhìn thấy Cung Câu Nhân đi về phía Triệu Dã Tức, nghĩ một lát lại ngồi trở về, thuận tay mở latop lên.

"Dã Tức, có thể mượn máy tính của cậu được không?" Cung Câu Nhân nói, "Tôi có một email khẩn cấp phải gửi, nhưng máy tính của tôi đột nhiên báo lỗi rồi."

Triệu Dã Tức không vui cho lắm: "Rất gấp sao?"

Cung Câu Nhân thành khẩn nói: "Đúng vậy, vô cùng gấp."

Triệu Dã Tức thu nhỏ file, đẩy ghế tựa sang một bên, vươn tay làm tư thế "mời".

Cung Câu Nhân cười nói: "Cảm ơn Dã Tức, ngày mai tôi mời cậu buổi trà chiều."

Triệu Dã Tức cúi đầu lướt điện thoại, thuận miệng nói: "Được."

Vào thời gian rảnh thế này Triệu Dã Tức thường sẽ chơi vài ván game. Anh vừa mới vui vẻ mở đấu địa chủ ra thì nghe tiếng Lục Hoang Chi gọi anh: "Học trưởng, lại đây một lát."

"Sao cậu vẫn chưa đi?"

"Tôi cũng có email sắp gửi" Lục Hoang Chi nói, "Lúc nãy quên mất."

Cung Câu Nhân nhìn về phía Lục Hoang Chi, cười nói: "Trùng hợp quá."

"Cậu có email thì gọi tôi làm gì." Triệu Dã Tức vòng đến phía sau Lục Hoang Chi, "Cậu không gửi email được à."

Lục Hoang Chi kéo ghế tựa bên cạnh qua "Ngồi đi."

Triệu Dã Tức ngồi xuống, nhìn dòng "Có bao nhiêu phản ứng sau khi Alpha mất khống chế pheromone" trên màn hình, suýt nữa đã thở không thông.

"Email của tôi là phải gửi cho cô Hùng." Lục Hoang Chi dùng giọng điệu đứng đắn như đang bàn luận công việc, "Tôi lo rằng tôi viết không tốt, anh xem giúp tôi nhé?"

Triệu Dã Tức muốn gào thét nhưng lại sợ Cung Câu Nhân chú ý, đạp một đạp lên giày thể thao màu trắng của Lục Hoang Chi, ép giọng xuống nói: "Cậu muốn chết? Mẹ nó sao lại là cái đó???"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!