Mùi hương pheromone Alpha rõ ràng hơn những lần ở quá khứ. Triệu Dã Tức hoàn toàn bị bao vây trong đó, giống như bị bắt uống một lượng trà bưởi nho hương rượu, đầu óc mơ màng, khóe mắt phiếm đỏ men say.
Triệu Dã Tức cắn cắn môi, miễn cưỡng tiếp tục tỉnh táo, hỏi: "Cậu, cậu đang làm gì vậy..."
Hầu kết Lục Hoang Chi lăn lên xuống liên tục "Có thể là do thuốc ngăn mùi mất hiệu lực."
Con người vẫn đang tìm tòi về cơ chế ảnh hưởng pheromone giữa Alpha và Omega, không ai có thể nói cho họ biết nên lập tức ứng phó tình huống như thế nào. Trong lĩnh vực không am hiểu, bọn họ không có thưởng thức, cũng không có tham khảo, chỉ còn lại bản năng.
Lục Hoang Chi không biết tác dụng của pheromone, nhưng cậu hiểu rất rõ phản ứng của đàn ông. Cậu gượng ép bản thân, từng bước lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Triệu Dã Tức, xoay người lại: "Tôi đi lấy thuốc ngăn mùi."
Nơi tuyến thể của Triệu Dã Tức liên tục nóng lên, anh mơ mơ màng màng nhận ra rằng, chỉ có pheromone của Lục Hoang Chi mới có thể làm giảm triệu chứng của anh, khiến anh không khó chịu như vậy nữa.
Một bàn tay nắm lấy góc áo sơ mi Lục Hoang Chi, "Đm cậu dám đi à?"
Cơ thể Lục Hoang Chi cứng đờ.
A a a a rốt cuộc là tại sao chứ! Tại sao pheromone của Lục Hoang Chi lại khiến anh... khiến anh thoải mái như vậy. Triệu Dã Tức cam chịu tựa trán lên lưng Lục Hoang Chi "Không được đi."
Lục Hoang Chi đột nhiên xoay người, phủ tay lên sau cổ Triệu Dã Tức, giọng nói khàn khàn: "Cho nên, anh muốn để tôi làm gì?"
Triệu Dã Tức mờ mịt nhìn hai mắt Lục Hoang Chi, hệt như một chú cừu bị sói đói săn được.
Lục Hoang Chi đột nhiên cười một tiếng: "Học trưởng không nói sao tôi biết được."
"Tôi..."
Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên, Triệu Dã Tức hơi hơi mở to hai mắt.
Lục Hoang Chi hỏi người gõ cửa: "Ai đó?"
"Tôi." Vậy mà là Quan Thừa Tế.
Lục Hoang Chi cảm giác thấy cơ thể người trong lòng run lên, cười nhẹ: "Chúng ta đâu phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, anh sợ cái gì."
Cơn say rượu bưởi nho của Triệu Dã Tức vơi hơn phân nửa, xấu hổ và giận dữ nói: "Câm miệng."
Quả thật bọn họ không có yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bọn họ chỉ đang trong thời gian làm việc, ở trong phòng trà cách các đồng nghiệp một cách cửa – nghiên cứu bí mật của giới tính thứ hai, từ góc độ nào đó mà nói cũng là đang làm việc. Nghĩ như thế, biểu cảm nhục nhã của Triệu Dã Tức lui đi một xíu.
"Tôi đi mở cửa." Lục Hoang Chi đi được hai bước, lại quay ngược trở về, ôm Triệu Dã Tức đang không biết làm sao từ trên bàn xuống "Suýt nữa quên mất."
Mặt Triệu Dã Tức sắp bị thiêu cháy "... Tự tôi có thể xuống dưới!"
Lục Hoang Chi mở cửa, dáng vẻ tự nhiên: "Giáo sư Quan."
Triệu Dã Tức rũ đầu không dám nhìn Quan Thừa Tế, như một bạn nhỏ tiểu học bị thầy giáo bắt gặp làm chuyện xấu, chột dạ đi đến: "Giáo sư."
"Tại sao lại khóa cửa?" Quan Thừa Tế nhìn Triệu Dã Tức phía sau Lục Hoang Chi phía sau Triệu Dã Tức, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lục Hoang Chi bình tĩnh nói: "Thân thể học trưởng không thoải mái, em giúp anh ấy kiểm tra ạ."
Triệu Dã Tức: "..." Cái đó mà cậu gọi là kiểm tra?
Quan Thừa Tế ngửi thấy mùi bưởi nho lượn lờ trong không khí, hỏi: "Đây là mùi pheromone?"
"Vâng, hình như kỳ dịch cảm của học trưởng sắp tới rồi."
Quan Thừa Tế hiểu rõ kỳ dịch cảm của Omega, không chút do dự nói với Triệu Dã Tức: "Thầy đưa em đến bệnh viện."
Lục Hoang Chi ngăn trước mặt Triệu Dã Tức, nói: "Để em đi cho ạ. Đưa thẳng đến phòng thí nghiệm pheromone trong viện, em quen cô trong phòng thí nghiệm, cô ấy sẽ có biện pháp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!