Chương 47: (Vô Đề)

Về đến nhà thì cũng đã khuya, Tư Ngữ tắm rửa sạch sẽ xong liền lên giường, ngủ đến trời đất tối tăm.

Ngày hôm sau bị đói tỉnh, nàng thần thanh khí sảng xuống lầu ăn bữa sáng, lại phát hiện ra hình bóng quen thuộc nào đó đang ngồi bên bàn ăn, bước chân hơi dừng lại.

Lục Tịch hẳn là chuẩn bị đi làm, cô mặc một cái áo len màu trắng cổ chữ V, tóc dài không chút cẩu thả mà vén ra đằng sau tai, dáng ngồi tiêu chuẩn, động tác ưu nhã, lúc ăn tóc cũng không di chuyển dù chỉ một chút.

Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt phượng thanh lãnh không chút để ý nào liếc qua, ở trên mặt nàng dừng lại, môi mỏng hé mở, lời ít mà ý nhiều phun ra một từ đơn âm: "Sớm."

"....! Sớm."

Tư Ngữ bước qua, kéo ghế dựa đối diện với cô ngồi xuống, lấy trứng gà, gõ trứng gà, lột trứng gà, mặt ngoài vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại rất bồn chồn.

Quan hệ hiện tại giữa nàng cùng Lục Tịch rất vi diệu, gặp mặt không nói lời nào liền xấu hổ, nói thì càng thêm xấu hổ.

Nếu biết rằng Lục Tịch còn chưa đi, nàng cho dù đói cũng sẽ gặm chăn ở trên lầu.

Hai người cơ hồ không nói lời nào, yên lặng ăn xong bữa sáng.

Lục Tịch cầm lấy cái áo khoác tây trang vắt ở trên thành ghế bên cạnh, nhàn nhạt nói với Tư Ngữ đang vùi đầu ăn cháo: "Tôi phải đi rồi."

"Tạm biệt."

Người nào đó vừa đi, cảm giác không khí chung quanh cũng trở nên thông thoáng hơn một chút.

Tư Ngữ mạnh mẽ hít thở mấy ngụm không khí mới mẻ, nhắm hai mắt hưởng thụ an bình một lát.

"Tư tiểu thư."

"A!" Bên tai bỗng có tiếng vang lên, Tư Ngữ bị dọa nhảy dựng, "A di đi đứng như thế nào mà không phát ra tiếng a!"

Triệu a di cười cười nói: "Lục tiểu thư đi làm, cô cũng không đưa tiễn."

"Cô ấy có tay có chân, còn có tài xế cùng trợ lý, vì sao tôi phải đưa cô ấy đi?"

"Tôi không phải bảo cô đưa cô ấy đi đến công ty, ít nhất cũng nên đưa tiễn ra khỏi cửa lớn chứ." Triệu a di nói: "Cô không biết đâu, trong một tháng cô đi đóng phim, Lục tiểu thư cũng không ở bên này, tối hôm qua cô vừa trở về, cô ấy cũng trở lại, đây không phải rõ ràng là vì cô mà mới trở về sao? Cô ấy thích cô, chỉ là chưa muốn thừa nhận mà thôi."

Biểu tình Triệu a di như muốn nói "Cô như thế nào vẫn là không hiểu" thiết tha nhìn nàng.

Đối với việc Triệu a di nghĩ lầm là Lục Tịch thích mình, Tư Ngữ đã sớm chết lặng, có điều nàng rất kinh ngạc chuyện Lục Tịch một tháng không ở lại bên này, nghĩ nghĩ, nói: "A di suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là trùng hợp thôi, tôi trở về lại không nói cho cô ấy biết, cô ấy sao lại biết được."

Sau khi nói xong nàng đột nhiên nghĩ đến: Nàng không có nói cho Lục Tịch, ngộ nhỡ là những người khác nói thì sao? Tỷ như là Trần Nghiên?

Không có khả năng không có khả năng, mình trở về không có liên quan gì đến Lục Tịch, đừng tự mình đa tình.

Tư Ngữ rất mau phủ định suy nghĩ của bản thân.

"Các cô là vợ vợ son a, đều là mạnh miệng." Triệu a di cảm khái xong, thu dọn chén đũa đi vào trong phòng bếp.

Tư Ngữ không biết tối hôm qua Lục Tịch trở về lúc nào, nàng cảm thấy Lục Tịch trở về bên này không có khả năng là bởi vì mình, nhưng mà, các ngày kế tiếp, Lục Tịch xác thật là buổi tối nào cũng trở về bên này.

Hai người vẫn như cũ duy trì mối quan hệ bề ngoài là vợ vợ, lúc gặp phải hoặc là làm như không phát hiện, hoặc chính là đơn giản chào hỏi một cái liền rời đi.

Không quấy rầy lẫn nhau, năm tháng yên tĩnh.

Tư Ngữ bớt chút thời giờ về Lục gia thăm Lục lão phu nhân, Lục lão phu nhân rất vui vẻ, còn kêu Lục Tịch trở về cả nhà cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì không muốn lại ngủ cùng phòng với Lục Tịch, sau khi ăn xong Tư Ngữ liền muốn đi về.

Nàng không nghĩ tới Lục Tịch cũng không ở qua đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!