Quay phim cổ trang không thể thiếu cảnh cưỡi ngựa.
Tư Ngữ chỉ là vai phụ, cho nên ở trong bộ phim "Sủng Phi 2" này nàng chỉ có một cảnh diễn cưỡi ngựa.
Hoàng thượng mang theo mọi người đi săn thú, chơi đến nhàm chán thì nổi hứng đua ngựa, các hoàng tử so tài xong thì đến phi tần các công chúa so tài, trong đó cảnh đáng xem nhất là hai màn thi tài của nam chính Thất hoàng tử cùng Thái tử, Anh Cơ cùng nữ chính Linh Nhi.
Đoàn phim mời huấn luyện viên chuyên môn dạy các diễn viên cưỡi ngựa tới, trong vài người thì Tư Ngữ học được nhanh nhất, nhận được nhiều lời khen ngợi nhất.
Huấn luyện viên thấy động tác của nàng thành thạo, không ngạc nhiên chút nào, hỏi nàng: "Trước kia có phải cô từng học qua rồi đúng không?"
Trước khi xuyên sách Tư Ngữ từng đóng qua không ít phim cổ trang, cưỡi ngựa đối với nàng mà nói cũng chỉ đơn giản như là lái xe đạp, chỉ là lâu không đụng vào có chút hoài niệm.
Nàng mỉm cười gật đầu.
Người chỉ đạo động tác đi theo cho rằng nàng là vì để đóng bộ phim này mà đặc biệt đi học cưỡi ngựa, khen nàng chuyên nghiệp dụng tâm.
Tư Ngữ cười cười không giải thích.
Lục Vi ở bên cạnh nhìn, đối với chuyện này vô cùng kinh ngạc, kề tai Lương Dư Phỉ nói thầm: "Kỳ lạ, sao mình lại không biết chị ta cưỡi được ngựa."
"Cậu cũng không biết thì mình làm sao biết được." Lương Dư Phỉ lẩm bẩm, sương mù ở trong lòng càng thêm dày đặc.
Cô nhớ rõ, hình tượng tác giả miêu tả Tư Ngữ là một nữ phụ ác độc, là phế vật không có chí tiến thủ, gia sản hàng tỉ mà cha mẹ để lại chỉ biết tiêu xài ăn no chờ chết.
Nhưng mà Tư Ngữ trước mắt này lại biết cưỡi ngựa, biết đóng phim, diễn xuất còn rất tốt.
Nếu Tư Ngữ là phế vật, vậy cô là cái gì?
Nơi này là thế giới được phác hoạ ra, thiết lập của những người khác, Lương Dư Phỉ đều có thể biết trước được, chỉ là cô không rõ, vì sao thiết lập của Tư Ngữ khác xa so với miêu tả ở trong sách như vậy?
Chẳng lẽ Tư Ngữ cũng giống như cô là một người xuyên sách???
!!!
Lương Dư Phỉ trong lúc lơ đãng nảy ra một ý nghĩ lớn mật dọa sợ chính mình, thân thể giật mình một cái, phía sau lưng chợt lạnh.
"Cậu làm sao vậy?" Lục Vi chú ý tới người bên cạnh có chút khác thường.
Nhìn Tư Ngữ cách đó không xa đang cùng huấn luyện viên nói chuyện kỹ thuật cưỡi ngựa, đôi tay Lương Dư Phỉ nắm chặt thành quyền, môi khẽ run, hốt hoảng nói: "Không có gì...."
Lúc này nhiệt độ bên ngoài không đến mười độ, trên trán cô lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lục Vi thấy thế, cho rằng cô bị bệnh, vội kéo cô đến chỗ tránh gió.
Tư Ngữ đang nghiêm túc luyện tập động tác cưỡi ngựa của Anh Cơ trong phim cùng với người chỉ đạo động tác, nên không biết con ngựa của mình sắp bị người khác động tay động chân.
Chờ đến khi tất cả các diễn viên trong cảnh này đều nắm giữ được kỹ xảo cưỡi ngựa rồi, đạo diễn mới sắp đặt quay cảnh diễn gần như khó khăn nhất trong phim.
Lúc con ngựa chạy chậm và cảnh tĩnh tương đối dễ đóng, các diễn viên đều tự mình ra trận.
Nhưng một khi con ngựa chạy đi, diễn viên muốn đóng cái cảnh cưỡi ngựa như này tương đối nguy hiểm, đoàn phim chuẩn bị thế thân cho các diễn viên.
Tư Ngữ kiên trì không cần thế thân.
Khương Đại Vệ luôn hỏi nàng mãi: "Cô xác định không cần thế thân?"
Trước khi xuyên sách Tư Ngữ đóng phim chưa bao giờ dùng thế thân, hơn nữa lúc nãy nàng đã luyện được động tác cưỡi ngựa vô cùng thuần thục, người hướng dẫn động tác còn khen nàng.
Nàng tràn đầy tự tin mà nói: "Không cần, mình tôi có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!