Lục Tịch từ nhỏ đến lớn đều không quá thân với bất kì ai, càng đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật.
Người kia giống như con rắn mềm mại ở trên người cô xoắn đến xoắn đi, làn da lõa lồ không thể tránh né cọ vào nhau.
Cái này làm cho Lục Tịch từ đáy lòng sinh ra bài xích, theo phản xạ có điều kiện mà muốn đẩy người ra, khi nghe thấy nàng nói bị người khác khi dễ rất thảm lại dừng một chút, tay vẫn đang nâng lên ngừng ở giữa không trung.
Chỉ do dự một giây, liền cho người trong lồng ngực cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hai cái đùi của Tư Ngữ giống như dây thừng chặt chẽ quấn lấy eo cô, tư thế như vậy so với cô cao hơn nửa cái đầu, hai tay vuốt ve mặt cô, từ trên xuống dưới nhìn cô, dẩu miệng nói: "Còn muốn ôm ôm."
"...." Huyệt thái dương của Lục Tịch ẩn ẩn đau, cố nén xúc động muốn quăng nàng ra ngoài, tận lực nhẫn nại tính tình nói: "Xuống dưới trước rồi nói.
Cô thật nặng!"
"Tôi mới 90 cân* thì nặng chỗ nào!"
(*) 90 cân của Trung Quốc khác với 90 cân của bên mình.
1 cân bên mình là 1000 gam, còn bên TQ thì chỉ 500 gam.
Vậy 90 cân ở đây của Tư Ngữ = 45kg bên mình.
Phụ nữ không thể chịu đựng được hai việc: Thứ nhất là bị người ta nói tuổi lớn, thứ hai là bị nói thể trọng nặng.
Hai tay Tư Ngữ dùng sức nhéo nhéo mặt cô, nói nhanh: "Sao cô lại lấy oán trả ơn, ngày đó cô phát sốt hại tôi té ngã, lại còn đè ở trên người tôi thiếu chút nữa áp ngực tôi từ 34C thành 34B, tôi đã nói cái gì chưa?!"
Nàng cơ hồ nói một hơi không vấp phải chỗ nào, miệng nói như bắn súng liên thanh, Lục Tịch chỉ nghe rõ hai con số kia, theo bản năng cúi đầu nhìn.
Váy ngủ chỉ có một lớp vải rất mỏng, nàng lại còn mặc váy màu trắng, chất liệu vải loáng thoáng trong suốt hiện ra hình dáng trước ngực, no đủ, tròn trịa, theo sự chuyển động của thân thể mà giống như hai con thỏ con nhảy nhảy.
Rõ ràng chính là B, trợn mắt nói dối cái gì.
Tư Ngữ chú ý tới ánh mắt của cô, cố ý ưỡn ưỡn ngực.
Nên....! Càng nhìn càng rõ ràng.
Lục Tịch rốt cuộc chịu không nổi, hai tay bóp eo nàng muốn hất người này xuống.
"Ôi chao, các cô....." Triệu a di làm xong bữa sáng chờ các nàng, nghe thấy trên lầu tựa hồ có tiếng cãi vã, lo lắng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy lên xem xét, lại không nghĩ nhìn thấy các nàng ở cửa phòng ngủ ôm ôm ấp ấp.
Hai người nghe thấy tiếng liền nhìn qua.
Phát hiện là Triệu a di, Tư Ngữ sửng sốt một chút, vội từ trên người Lục Tịch nhảy xuống, cười gượng nói: "A di, sớm."
Triệu a di là người từng trải đối với loại chuyện này thấy nhiều không trách, thấy các nàng không giống như là đang cãi nhau, tư thế lại thân mật như vậy, cho rằng quan hệ của các nàng đã hòa hoãn, vui mừng mà nói: "Không có việc gì không có việc gì, các cô cứ tiếp tục, tôi đi xuống đây."
Sau khi nói những lời này, Triệu a di rất thức thời đi xuống, để lại các nàng tuổi còn trẻ bồi dưỡng tình cảm vợ vợ.
Tiếp tục cái gì mà tiếp tục......!
Trình diễn được một nửa thì bị chen ngang, Tư Ngữ không còn hứng thú, xốc mí mắt nhìn Lục Tịch, nhìn thấy quần áo chỉnh tề của cô bị mình tạo ra vài đường uốn nếp, khuôn mặt không biểu tình khó lường kia cùng mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm ngực nàng.
Tư Ngữ theo ánh mắt của cô cúi đầu, phát hiện dây váy ngủ một bên đã tuột xuống, trước ngực cảnh xuân như ẩn như hiện.....!
Suýt chút nữa là mù mắt!
Tay chân Tư Ngữ luống cuống chỉnh lại dây váy ngủ, hai tay kín mít che lại ngực, lại đối diện với đôi mắt của cô, đột nhiên ngượng ngùng.
Bị những cái bình luận bôi xấu đó làm tức giận đến che mờ tâm trí, nhìn thấy người gõ cửa chính là Lục Tịch, Tư Ngữ liền theo bản năng bám vào người trước mặt, chỉ là muốn giả bộ vừa đáng thương vừa thảm, không nghĩ tới diễn diễn một chút liền biến vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!