Chương 32: Chưa cho đi

Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, một roi này quá nhanh, quá chuẩn, quá ác rồi!

Triệu Ngọc Lan đang sợ hãi xụi lơ ra đất thấy Tần Xuyên lợi hại như vậy, lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Quỷ… à không! Tần Xuyên! Cậu lợi hại như vậy, nhất định phải mang mẹ con tôi ra ngoài đó.

Triệu Ngọc Lan bò dậy nói.

Trong mắt Diệp Tiểu Nhu cũng dấy lên hi vọng, ánh mắt lóng lánh nhìn Tần Xuyên.

Đây là người con trai mà cô thích, trên người Tần Xuyên rốt cục có bao nhiêu năng lực mà cô không biết?

Tần Xuyên mặt không biểu tình, bẻ khớp tay. Nếu không phải có Diệp Tiểu Nhu ở đây, hắn hận không thể trực tiếp một đấm đánh chết mụ đàn bà ác độc này.

Nếu không phải hôm nay hắn phát hiện sớm vấn đề, rất có thể Diệp Tiểu Nhu đã bị bà ta hại chết!

Trương Hiếu Thành thấy tên thủ hạ bị vút không đứng dậy nổi, sau khi cân nhắc, cười nói:

- Tần tiên sinh, chúng tôi lăn lộn trên đường, kính trọng nhất chính là cường giả. Nếu cậu đã là một võ giả, vậy chúng tôi coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, sao hả?

Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, Trương Hiếu Thành là thủ lĩnh của nhóm người này, lựa chọn chịu thua, giảm bớt tổn thất.

- Được, được! Chúng tôi đi trước! Rời khỏi nơi này!

Triệu Ngọc Lan mừng rỡ, xem ra thằng quỷ nghèo này cũng có chút năng lực, khiến Trương ca cũng không dám xằng bậy.

Nhưng Tần Xuyên không hề có ý định đáp ứng, thấy Triệu Ngọc Lan định đi, hắn duỗi chân ra, khiến Triệu Ngọc Lan ngã xuống!

- Ôi…

Bà ta ngã xuống, định đứng lên mắng chửi người thì nhìn thấy đôi mắt tràn nập ý lạnh của Tần Xuyên.

- Tôi chưa nói cho bà đi!

Tần Xuyên trầm giọng nói.

Triệu Ngọc Lan nuốt một ngụm nước bọt, bị dọa rụt đầu lại, toàn thân phát run, không dám đối mặt với Tần Xuyên.

Lần đầu tiên bà ta phát hiện tiểu tử nghèo này lại có một phương diện khủng bố như vậy.

Trương Hiếu Thành nhíu mày, gã cũng là người tâm ngoan thủ lạt, thấy Tần Xuyên không có ý định giải quyết hòa bình, sắc mặt lập tức âm trầm.

- Tần tiên sinh, tên tuổi võ giả có thể hù dọa người thường, nhưng muốn dọa Trương Hiếu Thành tôi thì còn kém một chút. Tôi cũng có giao tình với không ít tiền bối lăn lộn trên đường, từng gặp không ít võ giả.

Một võ giả sơ cấp nhiều nhất cũng chỉ ngang với 10 người bình thường. Cho dù là võ giả cao cấp cũng chỉ có thể đối kháng 4-50 người mà thôi.

Anh em chúng tôi đều có nghề đánh nhau, khó đối phó hơn người bình thường. Tần tiên sinh cho dù là võ giả cao cấp cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế, huống chi bên người Tần tiên sinh còn có một cô gái cần bảo vệ…

Ý của gã rất rõ ràng, dù mày lợi hại nhưng kiến nhiều cắn chết voi, hơn nữa còn mang theo gánh nặng, tuổi tôm mà đòi thái độ.

Trong mắt Trương Hiếu Thành, những nhân vật như võ giả Hậu Thiên, võ giả Tiên Thiên sẽ không xuất hiện trước mặt gã.

- Tiểu Nhu, em ra ngoài trước đi, xuống lầu chờ anh.

Tần Xuyên nói với cô bé, mặt vẫn mỉm cười.

Diệp Tiểu Nhu nghe xong, lập tức lắc đầu, lo lắng nói:

- Không, em muốn ở cùng với anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!