Ta vốn là ngủ dậy muộn, không buồn ngủ chút nào, cũng không biết vì sao nghe xong Tống Toàn nói lại muốn nằm lên giường.
Chăn mới may, vừa mềm vừa ấm, giường lại ấm, cho dù cứ như thế ăn không ngồi rồi cũng không lo có người tới mắng chửi.
Khoé miệng không tự chủ được mà cong lên, trong lòng yên ổn vô cùng.
Ta không cần gì nhiều, chỉ cầu một cuộc sống kiên định an ổn mà thôi.
"Sao còn chưa ngủ? Không buồn ngủ à?"
Người đàn ông đứng ở bên cạnh giường cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng.
Hình dáng khắc sâu, đôi mắt sáng ngời.
Giọng nói của hắn thành thật chất phác, bả vai rộng lớn.
"Hôm nay thức dậy muộn, ngủ đủ rồi."
Ta cười trả lời hắn, không biết vì sao giọng nói rất nhẹ.
Hắn cởi giày lên giường, an tĩnh mà nằm phía sau ta.
"Ta thấy sau nhà ta không có gì, muốn cày cuốc lên để trồng vài thứ làm đồ ăn, có được không?"
"Ừ, được!"
"Đợi sang năm trời ấm lên ta nuôi ít gà, đến lúc đó gà mái đẻ trứng, gà trống ăn thịt, được không?"
"Ừ, được!"
"Phòng bếp còn thiếu cái tủ, có thể làm một cái không?"
"Được!"
"Sao chỉ biết nói được thế?"
Ta xoay người, mặt hướng về hắn.
Hắn cười nhìn ta.
Vì ở quá gần, ta nhịn không được mà cúi đầu xuống, cảm thấy hơi hoảng loạn trong lòng.
"Nhị Nương…"
Hắn nhỏ giọng gọi ta, âm cuối kéo ra rất dài, hơi mang theo tiếng thở dốc.
Hắn duỗi tay ra ôm ta, ôm sát ta vào trong ngực hắn.
Ta không dám động đậy, mặc kệ hắn ôm ta như thế.
Nhưng tim trong ngực cứ đập điên cuồng, bán đứng ta.
"Nhị nương đừng sợ, ta chỉ ôm trong chốc lát."
Hắn cũng không phải chỉ ôm trong chốc lát.
Có thể thấy được cho dù là đàn ông đoan chính cỡ nào, vẫn có lúc nói dối.
Ta mở mắt khi hắn còn ngồi bên cạnh ta, trong phòng đốt một ngọn nến, trời không biết đã tối từ khi nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!