Chương 4: (Vô Đề)

Đêm hôm đó trôi qua thật sự nhốn nháo hoảng loạn.

Ta cùng với Tống Toàn đều là người từng trải, có lẽ hắn đã lâu rồi không có ai.

Lăn lộn cả một đêm, khi trời tờ mờ sáng mới để ta nhắm mắt.

Chúng ta đều rất mệt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Gương mặt ta còn dán trên bộ ngực cứng rắn nóng như lửa của người đàn ông đó, hô hấp của hắn còn rất nặng nề.

Hắn rất dịu dàng, một loại dịu dàng không tương xứng với vẻ ngoài của hắn.

Người trong thôn thô tục, đàn bà con gái tụ tập bên nhau nói xấu cũng không hề kiêng kỵ gì.

Ngẫu nhiên cũng nói đến chuyện giường chiếu, có người nói đến sự đắc ý lẫn nhau giữa vợ chồng, nói việc này là việc tốt đẹp của nhân gian.

Ta vẫn luôn không hiểu, Hứa lão tam chạm vào ta đều chỉ là vì nối dõi tông đường, qua hai năm ta không có thai, thì không còn chạm vào nữa.

Cho đến tối nay, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao việc giường chiếu lại thành chuyện tốt đẹp của nhân gian.

Nguyên nhân chính là người đàn ông này thật sự khoan dung và thật thà sáng suốt như thế.

Trên người hắn phát ra một hơi nóng khiến cho ta không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, hắn dịu dàng hỏi han khiến cho ta mềm mại như nước.

Hoá ra, ta cũng có thể là một người phụ nữ ôn nhu đa tình, mà đến hôm nay ta mới biết.

Khi ta mở mắt ra, mặt trời đã lên cao. Tuy là một ngày mùa thu, nhưng ban ngày vẫn ấm áp.

Ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu lên mặt ta, ấm áp thoải mái.

Trong viện không có tiếng người, chỉ có vài tiếng chim kêu.

Dường như không có ai chờ ta nấu cơm quét tước, không có ai chờ ta cho gà cho lợn ăn.

Dường như ta có ngủ đến già cũng không có ai mắng ta.

Không ngờ tất cả mọi thứ lại tốt đẹp như vậy.

Ta ngồi dậy chậm rãi mặc quần áo, đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chiếu khắp người ta.

Sân đã được quét tước sạch sẽ, đèn lồng màu đỏ vẫn treo bên mái hiên.

Trong khu nhà chỉ có mấy gian nhà ở, bên cạnh giếng nước có mấy bồn gỗ lớn, trong bồn chứa đầy bát đũa. Bên cạnh tường là củi gỗ đã được chẻ sẵn, xếp gọn gàng chỉnh tề, phía hậu viện có một cái phòng nhỏ, bên trong có rất nhiều đồ vật, nhiều nhưng không lộn xộn, dưới hiên phòng bếp còn để rất nhiều bàn ghế chưa kịp dọn dẹp.

Ngôi nhà nhiều năm qua không có phụ nữ, có thể sắp xếp thành như vậy, có thể thấy được Tống Toàn là một người chăm chỉ cẩn thận.

Tường nhà thấp bé, nếu tinh mắt, xuyên qua tường nhà sẽ có thể nhìn thấy núi xanh từ phía xa.

Ngoài tường có một cây dương, lá cây rụng xuống, những chiếc là còn lại trên cành cũng chuyển màu vàng.

Trên tường nhà có mấy con chim xẻ, ríu rít náo nhiệt.

Cửa phòng mở ra, trên bậc thềm có một bé gái đang ngồi quay lưng.

Cô bé mặc một chiếc áo bông màu đỏ, trên đầu tết một cái bím tóc nhỏ xinh.

Bóng dáng của cô bé nhỏ bé vô cùng, tóc cũng thưa thớt vàng hoe.

Cô bé là con gái nhỏ của Tống Toàn, tên là Tú Nhi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!