"Giỏi, giỏi lắm! Bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?"
Ta cắn răng nhìn Lý quả phụ.
"Hắn nói có thể tin…"
"Vậy Trụ Tử nhà ngươi nói có thể tin sao? Ngươi nghe rõ cho ta, nếu sau này để ta nghe được trong miệng Trụ Tử nhà ngươi nói cái gì mà người câm, vướng chân, trói buộc gì đó, ta không phải là Tú Nhi nhà ta đâu, nhất định không chỉ ném một viên đá!"
"Ha, ngươi muốn gì?"
"Ngươi dạy con không tốt, ta sẽ dạy thay ngươi. Thuận tiện ta cũng thay ngươi quản cái miệng bẩn thỉu của ngươi."
"Đồ đàn bà độc ác này…" Lý quả phụ giơ tay lên định nắm tóc ta, ta vừa ngửa cổ né tránh, nhân tiện đạp bà ta một cái.
"A a a a! Giết người…"
Ngay lập tức nàng ta nằm trên mặt đất, vỗ tay kêu khóc ầm ĩ.
Mẹ chồng trước kia của ta cũng thường xuyên như vậy, ta chỉ cần nhìn là biết.
Ta duỗi tay kéo tóc, tóc tai cũng rối loạn, sau đó ngồi xuống đất khóc to lên.
"Thật là không vô lý, một quả phụ mà chồng ta không thèm thích lại xúi giục con trai đánh con ta thì thôi đi, nàng ta còn tìm tới tận nhà ta la lối khóc lóc, còn có đạo lý hay không…"
Làm gì có ai không biết la lối khóc lóc om sòm chứ!
"Ngươi là đồ đàn bà độc ác bị chồng bỏ, sao có thể thông đồng với Tống Toàn chứ? Tống Lão ngũ là bị mù mắt mới có thể coi trọng ngươi."
"Hắn không thích ngươi, nghĩa là mắt của hắn không mù tí nào."
Lý quả phụ lại tới đánh ta, Đại Lang và Tú Nhi lại tới bảo vệ ta, không ngờ nàng lại cào vào mặt của Đại Lang.
Người hóng chuyện đi lên kéo nàng ra, nàng giống như người điên mà lao lên.
"Ngươi dám cào mặt con ta à? Hôm nay ta liều mạng với ngươi.."
Ta nhào lên đánh nhau với nàng, Đại Lang sợ ta bị hại luôn luôn muốn bảo vệ ta, Tú Nhi lo lắng đến nỗi khóc oà lên.
"Đại Lang, con mang Tú Nhi vào nhà đi, để xem mẹ hôm nay xé nát cái miệng thối của nàng, ai cho nàng nói là có mẹ hay không có mẹ…"
Đại Lang sao có thể chịu đi chứ? Lại tới bảo vệ ta.
Người hóng chuyện thấy chuyện to ra mới tiến tới để kéo ra, nhưng ba bốn người cũng không kéo được chúng ta ra.
Cuối cùng là ta khoẻ hơn Lý quả phụ một chút, tuy cổ của ta bị nàng cào rách, cũng bị đá mấy cái, nhưng nàng thảm hơn ta nhiều!
"Ngươi còn dám tới nhà chúng ta gây chuyện, ta sẽ cầm dao chờ ngươi, không tin ngươi cứ thử tới xem!"
"Ngươi chờ cho ta!"
Từng người mắng chửi nhau, trời cũng tối đen, bụng cũng đói, những người hóng chuyện can ngăn cũng đều bưng bát ngồi xổm ở cửa xem.
Đánh không được thì chỉ có thể về nhà.
Cháo trong nồi cũng bị cháy rồi, ba người chúng ta ngồi ở dưới mái hiên nhìn nhau.
Ống tay áo của Đại Lan bị kéo rách một bên, tóc cũng rối loạn.
"Bà ta thật lợi hại, một mình mà đánh ba người chúng ta chật vật như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!