"Ngươi nhìn xem, cái trán bị đập thành một cục u kia kìa!"
Lý quả phụ chỉ vào trán của Trụ Tử cho ta thấy.
Thực sự có một vết xước nhỏ hình móng tay, nếu không nhìn cẩn thận, thật đúng là nhìn không ra.
"Con trai ta bị huỷ dung rồi, sau này sao có thể tìm được vợ nữa?"
Lý quả phụ tay chống nạnh, lớn tiếng hỏi.
Đã là cuối thu, người làm ruộng bận rộn thu hoạch vụ mùa, trời sắp tối, mọi người đều vội vàng về nhà ăn cơm, Lý quả phụ vừa kêu như vậy, mọi người hóng chuyện lập tức vây quanh một vòng.
Ai mà không thích hóng chuyện chứ?
"Sao ngươi không nói gì? Không phải chứ ta nói nè, Tú Nhi này trước kia không có mẹ không có người dạy dỗ thì thôi đi, hiện giờ ngươi mới gả vào làm mẹ kế cũng không biết dạy dỗ khuyên nhủ một chút, nếu mà Trụ Tử con ta bị huỷ dung, ngươi nói phải làm sao đây?"
Lý quả phụ híp mắt lại, ánh mắt nhìn ta vô cùng khó chịu.
"Đại Lang, con ra đây!"
Ta lớn giọng kêu lên.
"Sao? Đây là muốn đánh nhau sao?" Lý quả phụ thấy ta gọi Đại Lan, nghiêng mắt hỏi ta.
"Bọn nhỏ đánh nhau luôn có nguyên nhân đúng không? Ngươi đã hỏi Trụ Tử vì sao Tú Nhi nhà ta đánh hắn chưa? Là dùng cái gì để đánh? Nếu là hắn động tay trước thì sao? Chẳng lẽ muốn ta nói Trụ Tử nhà ngươi không có cha, ngươi làm mẹ ruột không biết dạy con hả?"
Tú Nhi không biết nói, đến bây giờ ta cũng chỉ có thể nhìn hiểu một vài động tác của Tú Nhi thôi.
May là Tú Nhi không nghe thấy, nếu biết Lý quả phụ nói con bé không có mẹ dạy sẽ đau lòng như thế nào chứ?
"Ngươi nói chuyện kiểu gì thế?" Lý quả phụ ưỡn ngực, đứng chặn trước mặt ta.
Mọi người vừa đều ăn no bụng, ngực ở đâu ra?
Đều không có, vậy thì so tài một chút đi!
Ta bảo vệ Tú Nhi ở phía sau, cũng duỗi tay chống nạnh ưỡn ngực trước mặt nàng.
Buồn cười, ta còn cao hơn nàng ta đấy.
"Học theo ngươi nói đó!"
"Ha! Tú Nhi đánh Trụ Tử nhà ta, ngươi còn định đánh ta hay sáo?"
"Ngươi để Trụ Tử nhà ngươi nói một câu xem, vì sao Tú Nhi đánh hắn?"
Trẻ con thấy ta cùng với mẹ của nó sắp đánh nhau, run rẩy lui về phía sau.
"Là, là con không cẩn thận đẩy ngã nó, nó dùng đá ném con…"
Trụ Tử không dám nhìn ta, cúi đầu lắp ba lắp bắp nói.
"Nghe thấy chưa?"
"Đây là Trụ Tử nhà ngươi nói, Tú Nhi nhà ta còn chưa nói đâu!"
Đại Lang ra tới cửa, thiếu niên cao gầy, vài bước đã ra tới nơi, thấy ta đang chống nạnh chuẩn bị đánh nhau, mới duỗi tay kéo hắn về phía sau hắn.
Trong lòng ta nóng lên, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!