Ta mở ra cửa phòng, ngoài cửa là Đại Lang đang đứng.
"Mẫu thân thật sự muốn cho con đi học ư?"
Hắn cũng không vào nhà, cứ đứng ở bên ngoài bậc cửa nhìn ta.
Ánh đèn trong phòng chiếu vào trên người thiếu niên, trong mắt hắn lấp lánh như ngôi sao, lúc này hắn không giống với lúc trước, mà có sinh cơ bừng bừng nên có ở trên người một thiếu niên tuổi này.
Hắn là con của cha hắn, bọn họ thật giống nhau, ta nghĩ tế.
"Tất nhiên là thật."
"Vì sao?"
"Không phải là con thích đọc sách à?"
"Mẫu thân cũng biết đọc sách cần có bao nhiêu tiền?"
"Ta không biết, chỉ là ta cho rằng chuyện này cũng không phải là việc con nên nghĩ."
"Mẫu thân…"
"Con cũng không cần nghi ngờ ta có ý gì, cũng không cần cảm ơn. Nếu con học tốt, sau này sẽ có một quan nữa chức. Coi như Tống gia được mở mày mở mặt, sau này ta có sinh con trai cũng không còn là thân phận thợ săn nữa, anh trai của nó là người làm quan, sau này nó cũng có thể đọc sách làm quan, nếu sinh con gái thì thân phận lại càng quan trọng, nó có một người anh làm quan, như vậy có thể gả cho nhà tốt."
"Nếu con học không tốt thì sao?"
"Không tốt thì sau này cũng có thể làm tiên sinh dạy học đúng không? Nếu không làm quan được, sau này con ở nhà mở một thư quán, dạy bọn trẻ con vỡ lòng cũng tốt. Con không phải là nói đọc sách cần rất nhiều tiền hay sao? Đến lúc đó bạc con kiếm có thể nuôi cha mẹ cùng với Tú Nhi là được."
Thiếu niên còn đang do dự, lông mi vừa dài vừa dày run rẩy, hình như có rất nhiều tâm sự.
"Đương nhiên, nếu con không muốn đi học cũng không sao, vậy thì theo cha con vào núi đi săn, cũng tiết kiệm được nhiều tiền, cuộc sống của ta cũng dư dả một chút. Đại Lang, mẹ là mẹ kế của con, không có kiên nhẫn đâu, con nghĩ kỹ rồi nói chuyện với ta sau."
Ta xoay người định đóng cửa, thiếu niên duỗi tay chặn ván cửa lại.
"Mẫu thân, con muốn đọc sách."
Thên thể thiếu niên gầy guộc, ánh mắt lại kiên định.
"Ừ!"
Ngày hôm sau chúng ta không thể vào thành, người trên xe bò cũng đầy.
Có mấy người lục tục tới trả tiền, đều là lải nhải một đống lời nói không dễ dàng, tựa như nghe xong bọn họ nói thì ta sẽ mềm lòng không cần tiền nữa ấy.
Buồn cười, tiền của Tống Toàn thì dễ dàng hay sao?
Chỉ một ngày này, tiền trả lại đã lên tới năm lượng cùng với hơn một trăm đồng.
Năm lượng bạc cũng đủ nhà chúng ta sống thoải mái một năm đi!"
Ta gọi Đại Lang lấy giấy vay nợ còn lại ra tính một lần, nhà ai thiếu bao nhiêu.
Thiếu niên tính toán, còn lại mười tờ giấy vay nợ, còn khoảng ba lượng bạc.
"Mẫu thân, những nhà còn lại cuộc sống cũng không tốt." Đại Lang nói.
"Mấy ngày nữa, đợi tra con trở lại thì nói sau, Đại Lang, cha con sao lại nghĩ đến việc viết giấy nợ?"
Rốt cuộc trong thôn cũng không có mấy người biết chữ, Tống Toàn miễn cưỡng có thể nhận được mấy con số, nhưng hắn cũng không biết viết!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!