Chương 4: Ngày Thứ 3 Chưa Ly Hôn

Edit: Đường Mật

Beta: Vương Vương

Trời đã sáng, mấy tia nắng nghịch nghợm từ khe hở xuyên qua tấm màn tiến vào, Lương Yên bọc chính mình trong chăn giống như một cái kén tằm, lăn trên giường mấy cái rồi mới mở mắt, mơ màng tỉnh giấc.

Cả người cô mơ hồ đau nhức, nhắc nhở bản thân đêm qua đã trải qua những gì.

Lương Yên tỉnh lại ở trong chăn, không chơi điện thoại cũng không ngủ được, gương mặt ngơ ngác mà trợn tròn mắt, nghĩ đến những cảnh tượng cấm trẻ em tối hôm qua.

Không phải Khương Mộc nói Lục Lâm Thành sẽ không trở về sao? Không phải fans đều đang đợi Lục Lâm Thành ly hôn với cô sao? Không phải quần chúng ăn dưa đều biết Lục Lâm Thành và Lương Yên chỉ là vợ chồng mặt ngoài thôi sao?

Lương Yên xốc chăn lên kiểm tra thân thể, quả nhiên phát hiện dấu tay màu đỏ ở trước ngực, sau đó ở đùi cũng có, dưới chân lại có cảm giác trướng trướng, đây chính là minh chứng cho việc đêm qua cô đã trải qua cái gì.

Hai người là vợ chồng ngoài mặt thôi mà còn làm việc này?

Con mẹ nó một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.

Bởi vì có ít kinh nghiệm nên Lương Yên thật sự không thể từ việc tối qua lăn giường mà kích thích trí nhớ lại mối hôn nhân của cô và Lục Lâm Thành là tốt hay xấu, chỉ có thể đỏ mặt mà che chăn. Lương Yên mặc nhanh một bộ đồ ngủ rồi đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Lục Lâm Thành đang ngồi ưu nhã ăn bữa sáng.

"Anh không phải còn đang ở đoàn phim sao?" Lương Yên đứng xa xa hỏi.

Lục Lâm Thành ngẩng đầu, nhìn đến Lương Yên có bộ dạng đầu tóc tổ chim vừa tỉnh ngủ chạy ra: "Đạo diễn trạng thái không tốt, toàn bộ đoàn phim đều được nghỉ."

Lần này Lục Lâm Thành hợp tác cùng với một đạo diễn nổi tiếng là tài hoa hơn người nhưng tính tình lại cổ quái, quay mấy cảnh liền cũng không tìm thấy linh cảm, thế nên hai ngày này không quay muốn tìm lại trạng thái, vì thế Lục Lâm Thành có kỳ nghỉ liền bay trở về.

"À."

Thì ra là thế, Lương Yên gật gật đầu, sau đó không kiêu ngạo cũng không nịnh hót liền quyết định kéo ghế dựa đối diện Lục Lâm Thành ngồi xuống, dùng giọng mềm mại nghiêm túc nói: "Cái kia, tôi có một việc muốn cùng anh nói."

Lục Lâm Thành vừa ăn bữa sáng vừa lười biếng hỏi: "Chuyện gì? Nói đi."

Lương Yên: "Nói ra thì có khả năng anh không tin nhưng tôi mất trí nhớ rồi, không phải là toàn bộ mà là ba năm gần nhất."

Lục Lâm Thành: "…"

Lương Yên: "Hai ngày trước khi mất trí nhớ, tôi bị thiết bị đèn đập trúng, sau đó thì cái gì cũng không nhớ."

Lục Lâm Thành chậm rãi buông đồ ăn trong tay, nhìn vẻ mặt chắc chắn của người phụ nữ đối diện. Vốn dĩ tâm trạng anh không tôi nhưng vừa nghe cô nói xong, sắc mặt liền trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn:

"Lương Yên, cô đừng lại bày trò này nọ lung tung rối loạn có được không?"

Lương Yên ngồi ở đối diện, vừa nghe liền biết Lục Lâm Thành không tin lời cô nói đành cố gắng lý giải, nói: "Tôi nói với anh chính là sự thật, tôi thật sự cái gì cũng không nhớ!"

"Cho nên?" Lục Lâm Thành khoanh tay, nhìn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lương Yên: "Cô mất trí nhớ, muốn tôi giúp cô cùng nhau tìm kiếm ký ức bị đánh rơi sao?"

Anh cau mày: "Đã hai năm, Lương Yên, cô không mệt sao? Tôi đối với cô thật sự không có cảm giác."

Lương Yên vốn không có phản ứng gì cho tới khi anh nói thêm một câu cuối cùng làm cô nóng máu, không cảm giác, không cảm giác thì tối hôm qua còn đem cô lăn qua lộn lại làm cái gì? Tôn nghiêm của Lương Yên bị khiêu chiến, đứng phắt dậy: "Không cảm giác, không cảm giác thì tối hôm qua anh ngủ với tôi làm gì?!"

Lục Lâm Thành không nghĩ tới Lương Yên lại có phản ứng này, nhìn chằm chằm vào cô: "Ai dạy cô nói những lời này?"

"Không ai dạy tôi hết." Đột nhiên cô và Lục Lâm Thành đối chọi với nhau gay gắt về mặt tình cảm, Lương Yên tức giận đến há mồm thở dốc, đôi tay cô chống ở trên bàn cơm, ánh mắt sắc bén giống như con sói nhỏ: "Tôi nói lại với anh một lần nữa, việc trước kia tôi đều không nhớ rõ, anh tin hay không thì tùy."

Cô nói xong xoay người đi, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người lại, cười lạnh một tiếng: "Không cảm giác đúng không? Thật ngại quá, đêm qua, một chút cảm giác tôi đều không có."

Lục Lâm Thành nghe xong mặt đen như đáy nồi, nửa ngày sau mới từ kẽ răng nói ra một chữ.

"Má!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!