Chương 2: Khai giảng đại điển

Mạc Phàm về đến nhà, trong đầu cậu chỉ toàn những lời nói của Mục Hạ, những câu nói hờ hững nhưng ý tứ sâu xa, thể hiện sự hinh thường không ít đối với cậu và gia đình.

Gì mà một Ma Pháp Sư cấp thấp cũng không làm nổi?

Lão tử đây cười vào mặt lão.

Mạc Phàm thừa nhận, thời gian trước đây cậu và tiểu công chúa Mục Ninh Tuyết qua lại có chút thân cận, nhưng vì còn nhỏ nên cậu không biết rằng đã đem thêm rắc rối cho gia đình nghèo khó của mình, bắt đầu từ ngày đó Mạc Phàm ý thức được rằng xã hội nàycũng giống như thời trước tồn tại năm bảy loại người.

"Mạc Phàm, hahaha, chuyện của con giải quyết xong rồi. Ba gọi điện thoại cho một lão bằng hữu, ông ấy bây giờ rất giỏi, là chủ nhiệm dạy học ở trường cao trung ma pháp Thiên Lan, ông ấy nói chỉ cần con cố gắng nỗ lực luyện tập thì sẽ đưa con tiến vào trường cao trung ma pháp Thiên Lan, làm cho con thức tỉnh hệ ma pháp của riêng mình.

Cơ hội như thế này cả đời mới có một lần, lần này con nhất định phải nỗ lực, biết không? ". Mạc Gia Hưng sắc mặt vàng vọt như nến đi vào vỗ vai Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn nụ cười vui sướng của ba, đổi lại bình thường cũng sẽ cùng ba uống chút rượu ăn mừng, nhưng biết được chân tướng rồi thì lấy đâu ra vui vẻ như người ba trung hậu đang cười to của mình.

Điều này khiến Mạc Phàm không muốn tin tưởng người ba của mình vẫn hằng tôn kính, kỳ thực ở cái xã hội này từ trước tới nay vốn dĩ đã không có ai tôn kính ông..

"Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá rồi, không hổ là lão ba của con, sự tình gì cũng có thể giải quyết hết, haha".

Rốt cuộc, Mạc Phàm cũng đổi một khuôn mặt cười, cùng ba kề vai đi vào.

"Đó là đương nhiên, cũng không xem ba ngươi là ai sao?". Mạc Gia Hưng cảm thấy tiểu tử này vỗ mông ngựa không tồi, nụ cười trên mặt ngày càng tươi hơn nữa.

Tối đó, hai phụ tử quyết định uống vài chén.

Trong lúc uống rượu Mạc Gia Hưng uyển chuyển nói:

"Mạc Phàm, con trọ trực tiếp ở trường nên ta tính toán đem căn nhà này cho thuê, kiếm thêm sinh hoạt phí cho chúng ta".

Mạc Phàm kỳ thực cũng biết, cái nhà này cũng giống như bán cho Mục Hạ, xác nhà chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng mảnh đất này trong nội thành giá rất cao.

"Được ạ, cho thuê đi, dù sao con cũng rất ít khi trở về, chỉ là Tâm Hạ ở bên kia…". Mạc Phàm giả vờ không biết nói sao.

"Tâm Hạ ở nhà dì được rồi, nói thật hai người đàn ông chúng ta cũng không chiếu cố tốt cho Tâm Hạ, nha đầu kia là đứa hiểu chuyện, không cần chúng ta lo lắng quá nhiều".

Mạc Gia Hưng nói.

"Vậy được, ba nhớ thường xuyên tới thăm con đó nha".

"đã biết, ba mệt rồi ngủ trước đây, con ngày mai cũng đến trường rồi". Mạc Gia Hưng uống cạn ngụm rượu cuối cùng, có chút lung lay đứng lên.

Mạc Phàm nhìn ba xoay người, nhìn bóng dáng này khiến cậu nhớ đến nhà văn Chu Tự Thanh năm đó.

Chính mình trọ ở trường, Tâm Hạ ở nhà dì, hai đứa nhỏ đều đã dàn xếp tốt, vậy còn đàn ông trung niên này không biết ở nơi đâu?

Cuối cùng, Mạc Phàm cũng không nói trắng ra chuyện này.

Trên thực tế, Mạc Gia Hưng nguyện ý hy sinh như vậy với ông mà nói chính là chức trách và vinh quang của một người phụ thân, ông chỉ muốn nhi tử mình biết, ngươi chuyên tâm học hành, chuyện ngươi không giải quyết được ta sẽ giúp ngươi giải quyết.

Mà Mạc Phàm cũng biết, nếu đem sự tình nói trắng ra sẽ khiến Mạc Gia Hưng cảm thấy bi thương cùng không chỗ dung thân, rốt cuộc người đàn ông nào làm bất kể điều gì vì con trai mình, cũng đều mong muốn nó thấy mình có một người ba giỏi giang, không phải sao?

Mạc Phàm không thể nói trắng ra, người khác có thể không tôn trọng lão ba, nhưng chính mình tuyệt đối không thể.

Ngôi nhà nhỏ đơn sơ này, có lẽ không thể tiếp tục ở lại nữa, đợi ba năm sau, chờ chính mình có thành tựu ma pháp rồi thì cái gì cũng đều sẽ có.

Xã hội này, ma pháp làm đầu.

Chính mình nhất định sẽ trở thành một Ma Pháp Sư đỉnh thiên lập địa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!