Chương 3: Chỉ Dẫn

Richard khẽ gật đầu rồi chạy về phòng của mình, nhưng cứ nhìn bộ dạng hưng phấn kia là biết quá nửa là đêm nay nó sẽ không ngủ được. Elaine cười và lắc lắc đầu, mang theo đèn ma pháp đi lên gác xép.

Gác xép này bình thường là nơi để những đồ vật linh tinh nhưng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ. Elaine mở một cái rương, để lộ ra một tòa tế đàn nhỏ. Tế đàn làm bằng đá, bộ phận chính được vẽ ma pháp trận với thủ pháp tinh tế chuẩn xác. Có điều vị trí vốn để đặt tượng thần giờ lại để không.

Elaine cẩn thận sửa sang tế đàn, quét sạch lớp bụi mỏng trên mặt. Sau đó mới đứng lên, nhìn vào quyển sách dày nhất đặt tùy ý bên cạnh rương. Quyển sách này dày đến lạ, sợ là gần nghìn trang, bằng bốn lần sách ma pháp thông thường, ít nhất cũng nặng mười kg. Bìa sách màu đồng xanh nhạt lấp lánh sáng bóng, không nhiễm hạt bụi, hiển nhiên là thường xuyên được đọc. Elaine khẽ giật mình, đã lâu rồi nàng không chạm đến nó, như vậy hiển nhiên là do Richard đọc.

Chỉ không ngờ được là thằng nhóc này hứng thú đọc nhiều lần đến thế.

Elain tiến lại, mở nó ra. Ngón tay của nàng thon dài xinh đẹp, tính ra còn trên cả dung mạo một bậc. Đàn ông trong thôn không chỉ một lần lén bàn về đôi tay nàng.

Bìa sách được đúc từ đồng xanh, nặng nề lạnh buốt, tỏa ra hơi thở năm tháng cổ xưa. Elaine biết rõ rằng sau lớp đồng xanh này là hằng trăm viên bi thủy tinh như sao băng. Khi chúng được đồng thời kích phát sẽ tạo thành một cái tế đàn loại nhỏ. Nếu người sử dụng có đủ sức mạnh và sự thành tâm thì thậm chí còn có thể thông qua nó để nghe thấy tiếng nói của Nguyệt thần Ai Lucia.

Trên các trang sách dùng chữ viết tinh linh cổ đầy thanh tao ghi lại trường ca ca ngợi Nguyệt thần Ai Lucia. Cho đến hôm nay, Elaine vẫn còn nhớ rõ từng âm tiết của thánh ca. Elaine thuận tay lật xem, cảm nhận trọn vẹn trang sách lướt qua ngón tay như dòng nước; bên trên là một đoạn chữ tinh linh dài hoặc là vài bức tranh minh họa rất sống động. Khác với giáo điển của loài người, bộ phận giáo lí của Nguyệt thần chỉ chiếm một phần rất nhỏ nhưng lại có rất nhiều truyền thuyết trước khi Ai Lucia thành Nguyệt thần; ngoài nội dung về Noland còn có rất nhiều thông tin về các lục địa, thậm chí là vị diện khác. Có lẽ Richard đã coi nó như một quyển bách khoa toàn thư về địa lý mới say mê như thế.

Thực ra thánh điển còn ghi lại bảy thần thuật độc hữu của nữ thần mặt trăng. Thế nhưng, chỉ kẻ nhận được sự chấp thuận của nữ thần mới có thể nhìn thấy và sử dụng chúng. Năm đó nàng đã có thể sử dụng năm loại. Ngoại trừ đại hiền triết hoàng cung, nàng là tế tự lĩnh ngộ được nhiều thần thuật nhất. Nó đại biểu cho thực lực và sự thừa nhận của nữ thần. Nhưng hiện tại, cho dù trả một cái giá rất lớn thì nàng cũng chỉ có thể phát động một thần thuật thôi, đó là nhờ vào sức mạnh của thánh điển.

Bảy loại thần thuật trôi qua lòng nàng như nước.

Thần thuật "Số mệnh của Ai Lucia": Chỉ Dẫn;

Thần thuật "Sự chiếu cố của Ai Lucia"

": Lành Bệnh;

Thần thuật "Sự phẫn nộ của Ai Lucia": Trừng Phạt;

Thần thuật "Thanh gươm Ai Lucia": Trang Bị Ngân Nguyệt;

Thần thuật "Ý chỉ của Ai Lucia": Phán Xét.

Ngoài ra còn hai thần thuật nữa, một loại nàng cũng không nắm được là thần thuật "Tâm tư Ai Lucia": Dự Báo.

Riêng thần thuật thứ bảy thì căn bản là chỉ ghi lại trong thánh điển chứ đến bây giờ vẫn chưa có ai sử dụng được, đó chính là thần thuật "Sự bí ẩn của Ai Lucia": Phía Tối Của Mặt Trăng.

Elaine giơ tay nâng thánh điển lên, lẳng lặng cảm nhận hơi thở thần thánh lưu lại bên trong thánh điển. Lúc này mặt trăng thứ năm đang treo cao trên trời. Ánh trăng trong lành lạnh xuyên qua cửa sổ ở mái nhà, vừa vặn chiếu lên người nàng. Một tia thần lực ẩn chứa trong ánh trăng lặng lẽ ngấm vào trong cơ thể nàng, tích trữ lại cho nghi thức mười ngày sau.

Thần thuật Chỉ Dẫn chính là quà sinh nhật mười tuổi cho Richard.

Ngày sinh nhật hôm nay, Richard đã bị gọi dậy vào nửa đêm, rồi được dẫn lên gác xép, đến quì trước tế đàn. Thánh điển đặt trước mặt Richard đã được lật đến một trang đặc biệt, bên trên hiển hiện mấy câu nguyện nó chưa bao giờ thấy qua. Đó là ngôn ngữ tinh linh cổ thâm thúy khó hiểu, loại ngôn ngữ này Richard đã nắm vững như ngôn ngữ phổ thông. Nội dung của lời nguyện là ca ngợi và cầu khẩn nữ thần mặt trăng.

Thế nhưng khi Richard thầm niệm nó thì bỗng có cảm giác kỳ dị như cơ thể đang trở nên trong suốt và giống như có thứ gì đó trong chốn tối tăm mịt mùng vốn đang băn khoăn bồi hồi không phương hướng bỗng phát hiện ra điều gì, nhắm về hắn bay tới, rồi thoáng cái đã xông vào cơ thể hắn. Richard cảm thấy có một dòng nước lạnh đột nhiên khuếch tán, lan ra bụng và tứ chi. Loại cảm giác này dù rất rõ ràng nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất. Việc xuất hiện cảm giác khác lạ trong khi tiến hành nghi thức tế thần hoặc ma pháp là chuyện bình thường, có rất nhiều nghi thức thậm chí còn phải chịu đựng sự thống khổ mãnh liệt. Cho nên Richard cũng không nói gì mà dựa theo yêu cầu của mẹ từ từ làm tâm hồn mình trống rỗng.

"Richard của mẹ, lát nữa con sẽ tiến vào cung điện của nữ thần Ai Lucia, tiếp nhận sự chỉ dẫn có quan hệ đến vận mệnh của mình. Rất có thể con sẽ có hai hoặc ba lựa chọn. Nếu thế, con hãy chọn..." Nói đến đây, Elaine đột nhiên lắc đầu rồi đổi giọng nói: "Richard của mẹ, con muốn cái nào thì cứ chọn cái đó, chú ý lắng nghe tiếng nói của nữ thần, sau đó thuận theo lòng mình mà chọn."

Richard nửa tỉnh nửa mê khẽ gật đầu. Cùng với tiếng nguyện cầu êm ái vang lên từ phía sau Elaine, ý thức của nó dần mơ hồ, tựa như đang bị hút ra khỏi thế giới này.

Khi đã tỉnh lại, Richard nhận ra mình đã xuất hiện trong một tòa thần điện cự kỳ cao lớn. Nơi nó đang đứng là một quảng trường khổng lồ rộng chừng mấy nghìn mét. Ở nơi đây, Richard cảm giác mình nhỏ bé như con kiến. Quảng trường được lót bằng vật liệu màu xám bạc, lóe lên ánh sáng thần bí óng ánh nhàn nhạt. Hắn đảo nhìn bốn phía, không ngờ là đều là tinh không, một số vì sao gần đến mức tưởng chừng vươn tay là có thể hái xuống được. Quảng tường và thần điện chính đang lơ lửng giữa tinh không.

Không gian mênh mông mang lại cho Richard áp lực gần như không thể gánh được. Tim đập càng lúc càng nhanh, nó không dám liếc quanh thêm nữa mà vội co chân chạy về hướng thần điện. Hắn chạy rất lâu, băng qua quảng tường, lại leo lên ngàn bậc thềm đá mới đến cửa vào thần điện. Nếu không phải vì trẻ em vùng núi từ nhỏ đã có thân thể khỏe mạnh dẻo dai thì Richard đã mệt lả từ lâu. Chạy đến đó rồi, nó cũng không hề dám dừng lại chút nào. Quảng trường khổng lồ trần ngập cả tầm mắt, lấp lóe ánh sáng như cả không gian cũng không bất động mà đang vận hành theo một quy tắc nào đó. Richard có ảo giác như chỉ cần thoáng dừng bước là cả quảng trường sẽ nghiêng đi, không gì có thể bấu níu vào mặt đất sạch bóng như gương đó, nó sẽ bất lực tuyệt vọng trượt xuống, rơi từ trên quảng trường vào vực sâu không đáy.

Khi đến trước cửa thần điện, tim của Richard gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, hít thở cũng khó. Nó vất vả tranh thủ hít thở và nhớ lại lời mẹ dặn, đồng thời ngẩng đầu nhìn vào trong thần điện.

Thần điện không có mái vòm là được tạo thành từ một vòng các cột đá trắng nõn như ngọc, ở chính giữa là một tòa tế đàn có ba bức tượng nữ thần sừng sững thấp thoáng vây xung quanh. Các nàng có tư thế khác nhau, khoảng cách ở giữa cũng không đồng nhất. Các vị trí tượng nữ thần bên cạnh tế đàn đại biểu cho các loại năng lực khác nhau. Richard có thể nhìn thấy càng nhiều tượng nữ thần thì chứng tỏ số năng lực có thể kích phát càng nhiều.

Trí nhớ của cậu bé Richard rất xuất chúng, rất nhanh đã nhận ra năng lực mà vị trí ba bức tượng nữ thần đại biểu, đó là: Thần lực siêu phàm có thể ban cho người được chỉ dẫn sức mạnh cường đại;

Dòng thác sinh mệnh ban sức sống mạnh mẽ và thi triển năng lực chữ thương; Phong tốc đề cao tốc độ và sự nhanh nhẹn.

Richard hơi thất vọng. Thực ra nó đã sớm có lựa chọn là Trí Tuệ tăng trí lực trên diện rộng. Vì người đàn ông chân chính cần có trí tuệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!