Chương 29: Non Mềm Ngon Miệng (Thượng,hạ)

Thời gian lặng lẽ trôi, trên những tấm băng nổi dần xuất hiện những kẽ nứt, mùa xuân đã đến! Mà trời xuân luôn là mùa sinh sản của rất nhiều ma thú, từ nhỏ như chuột đất đến lớn như cự long.

Những người bên cạnh pháp sư truyền kỳ đều cảm giác được Tô Hải Luân có chút kỳ quái. Tâm tình nàng thường xuyên biến đổi mà lại nóng giận bất thường giống như một bé gái cố giấu tâm lý vậy. Những ma đạo sư càng thêm cẩn thận cho dù là Phil địa vị siêu trác cũng cẩn thận hơn nhiều. Quả thực rất nhiều người đều âm thầm suy đoán pháp sư truyền kỳ động xuân tâm, nhưng là với những đại ma đạo sư hiểu nhiều biết rộng thì ma thú vào kỳ phát tình mới là nguy hiểm nhất.

Buổi trưa hôm đó, ánh sáng long lanh. Pháp sư truyền kỳ lười nhác nằm lệch bên ghế dựa, không biết đang nghĩ gì nữa, cả trái cây ưa thích cũng không ăn. Mà trang phục trên người nàng cũng vô cùng tùy ý để lộ cả đôi chân trần gác bên kia ghế vịn, da thịt non mềm tỏa ánh nhu hòa như trân châu. Đó là một đôi chân vô cùng hấp dẫn, chỉ với nửa đùi lộ ra cũng đủ làm người khác suy nghĩ miên man về nơi sâu trong.

Nhưng là những người có thể đứng bên cạnh pháp sư truyền kỳ đều không phải hạng người vô tri cho nên hoàn toàn không nhìn cảnh xuân kia, trong lòng cũng không dám có ý nghĩ không nên có.

Phần lớn những người này đã từng theo Tô Hải Luân chinh chiến vị diện, muộn nhất thì cũng từng cùng nàng sáng kiến Thâm Lam nên hiểu rất rõ thủ đoạn khủng bố của nàng. Ở trước mắt bọn họ không phải một nữ nhân da thịt non mềm gợi lên ham muốn nhào lên cắn một miếng mà là thượng cổ cự long hàng thật giá thật! Những kẻ không hiểu điều này thì đã sớm tan biến trong gió bão vị diện rồi!

Đám ma đạo sư theo lệ báo cáo sự vụ Thâm Lam nhưng là pháp sư truyền kỳ rõ ràng lười nhác không để ý, thậm chí tròng mắt cũng nhắm lại.

Lúc này một vị người hầu tiến vào bẩm báo với pháp sư truyền kỳ rằng đại sư hội họa muốn cầu kiến nàng. Ánh mắt Tô Hải Luân híp lại cả nửa ngày không mở ra, lâu đến nỗi vị người hầu bắt đầu không chịu được tư thế khom người báo cáo nên đánh mắt với những vị ma đạo sư xung quanh cầu trợ giúp thì nàng mới mở mắt ra khẽ gật đầu. Thế là đại sư hội họa ôm theo một bức tranh xuất hiện trước mặt Tô Hải Luân.

Bình thường vị đại sư này còn không đủ tư cách tham dự hội nghị cấp cao. Khi ánh mắt hắn nhìn đến đôi chân trần của Tô Hải Luân, vị nghệ thuật gia này lập tức nuốt nước bọt ừng ực. Cũng ngay lập tức, mấy ánh mắt sắc bén tập trung vào hắn làm hắn nháy mắt phát hiện bản thân thất lễ, mồ hôi lạnh trên người hắn ứa ra như suối. Cũng may là Tô Hải Luân điện hạ dù mở mắt thì thần tình hoảng hốt cũng không biết đang nghĩ gì nên không thấy hành động vô lễ và phản ứng thân thể mạnh mẽ của đại sư nghệ thuật.

Đại sư nghệ thuật đi tới bên ghế dài, cúi đầu thật sâu xuống để tránh nhìn đến nơi không nên nhìn. Hắn khẽ dâng lên bức vẽ rồi cung kính nói: "Điện hạ, đây là bức vẽ Stevenson học sinh của ngài vẽ ngài, vì bức vẽ này vô cùng có giá trị nghệ thuật nên thuộc hạ mới mạo gan quấy nhiễu thời gian quý báu của ngài."

Ánh mắt Tô Hải Luân đang híp lại dần mở ra, tiêu điểm cũng tập trung lại sau đó nàng như mèo lười phơi nắng không tình nguyện khẽ xoay người để nhìn thấy bức vẽ. Pháp sư truyền kỳ có rất nhiều đệ tử nên nàng cũng thu được rất nhiều lễ vật cổ quái, nhưng đây là lần đầu tiên có người vẽ nàng.

Đó là một bức vẽ bán thân, bối cảnh là hải vịnh Băng Nổi vào xuân. Lúc này trên sơn mạch Hằng Đông phía xa đã điểm dần những sắc xanh mướt trên nền tuyết trắng quanh năm không tan. Biển vẫn bình tĩnh thâm thúy, trời vẫn cao xanh. Ở chính giữa bức vẽ, pháp sư truyền kỳ đang mặc bộ pháp sư bào màu xanh biển nàng thích nhất đứng ngắm phương xa.

Đó quả thực là một kiệt tác! Những bức vẽ pháp sư truyền kỳ không ít, trong đó cũng có không ít xuất phát từ những vị đại sư. Nhưng những bức vẽ trước kia đều làm nổi bật thân phận pháp sư truyền kỳ của nàng, luôn lấy uy nghiêm, đoan trang tô lên vẻ đẹp của nàng. Mà những tác phẩm đó hầu hết vẽ khi nàng chinh chiến vị diện lúc đó nàng xinh đẹp nhưng tràn ngập sát ý làm người khác khiếp phục!

Bức vẽ này lại như vẽ một thiếu nữ xinh đẹp u buồn. Cả bức vẽ lấy ba màu xanh lam, xanh lá và trắng làm chủ điểm, mỗi màu đều chú trọng tôn lên vẻ thuần khiết, ôn nhu, ngọt ngào. Dù nhiều màu như vậy nhưng lại xử lý vô cùng tốt, không màu nào lấn át nhân vật chính ngược lại còn tô thêm vẻ đẹp cho nàng. Nếu như không nhờ bộ ma pháp bào quen thuộc thì nàng cũng không nhìn ra được thiếu nữ u buồn mông lung trong tranh này lại là mình.

Tâm tư của Stevenson biểu hiện rất xảo diệu và kín kẽ qua bức tranh. Trong mắt Tô Hải Luân cuối cùng cũng có tia xúc động, mà đại sư nghệ thuật cũng nắm được một tia này. Hắn đã từng đi rất nhiều quốc gia, đã từng là khách mời của nhiều nhà quý tộc và hoàng tộc, từng là sát thủ của vô số thiếu nữ thiếu phụ. Hắn đã thấy không ít ánh mắt như vừa rồi.

Đúng rồi, bao năm qua đi mọi người chỉ nhớ rõ thân phận pháp sư truyền kỳ của Tô Hải Luân, chỉ nhớ những ma pháp uy lực vô cùng của nàng, chỉ nhớ nàng có tài phú hơn cả cự long và cơ ngơi Thâm Lam phồn vinh mà quên mất nàng còn là một nữ nhân. Sinh mạng của pháp sư truyền kỳ thật dài nên tâm tình cũng biến hóa theo đó, theo thời gian già yếu rồi theo thời gian được thêm lại thành tuổi trẻ, tang thương rồi đạm mạc! Tinh linh từng huy hoàng trên Noland là ví dụ rõ rệt nhất!

Mà hiện tại Tô Hải Luân do tiến vào cảnh giới truyền kỳ quá sớm nên tính tình còn trẻ, chỉ độ hai mươi hay có khi chỉ mười tám? Mông lung và mê mang trong mắt nàng đại sư từng được chứng kiến ở rất nhiều thiếu nữ thiếu phụ quý tộc mộng tưởng về tình yêu, bởi thế có thể thấy lực sát thương của bức vẽ này.

Đã từng, đại sư nghệ thuật cũng từng bị vẻ đẹp của nàng chinh phục làm hắn cam tâm vứt bỏ thế giới muôn vẻ bên ngoài tới Thâm Lam định cư. Nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm đơn phương của hắn dần theo nước chảy. Tình cảm còn cần cơ sở hiện thực, khi nghệ thuật cần dựa vào tiền lĩnh từ tay Tô Hải Luân để duy trì thì giấc mộng đẹp đó càng lúc càng cách xa.

Cho nên khi thấy tâm tư và nỗ lực của Stevenson thì đại sư không chút đố kỵ nào, thậm chí những ký ức đã phủi bụi cũng dần hiện lên để hắn cảm thán gặm nhấm. Thay đổi này thật ra cũng đến từ tuổi tác, thậm chí hắn còn giúp đỡ Stevenson nữa nếu như là mười năm trước thì chuyện này không thể xảy ra dù cho có nhận được một khoản tiền lớn.

Có lẽ là bị ánh mắt của đại sư làm kinh động, Tô Hải Luân đột nhiên hoàn toàn mở rộng tầm mắt, ánh mắt nàng bình tĩnh vô cùng làm đại sư vội vã cúi thấp đầu.

Pháp sư truyền kỳ có chút tham lam nhìn bức vẽ rồi mặt mày hớn hở cười tươi như hoa nói: "Vẽ rất tốt nhưng ta xinh đẹp vậy sao?"

"Đương nhiên! Ngài đẹp nhất trên đời!" Vị đại sư nghệ thuật vội vã cướp lời trước những vị ma đạo sư.

Tô Hải Luân có chút dè dặt cười nói với hôi ải nhân: "Hắc Kim! Stevenson cũng không tệ, như vậy đi tháng này cho hắn thêm một chút tỷ tỷ ta vui vẻ, về khoản tiền thì…"

Nói tới đây Tô Hải Luân đột nhiên nhìn vị đại sư còn ngẩn người nói: "Ngươi ra ngoài trước đi!"

Trong lòng đại sư nghệ thuật đang bách cảm đan xen nên nào dám ở lâu liền vội vã rời đi. Nhưng là đủ biết Tô Hải Luân vui vẻ vậy là đủ rồi. Tin tưởng tin tức này nhất định sẽ làm Stevenson hớn hở từ đó biểu đạt nhiều hơn. Nhưng là trên con đường đi tới truyền tống trận, vị đại sư nghệ thuật này đột nhiên buông chậm bước chân hơn nữa dần dần kinh ngạc.

Hắn bắt đầu nảy sinh nghi hoặc trong lòng, từ khi nào thì hắn thay đổi kỳ quái như vậy, vì sao hắn lại giúp một quý tộc trẻ tuổi theo đuổi đối tượng bản thân ngưỡng mộ. Chỉ vì tiền thôi sao?

Lập tức trong lòng vị đại sư nảy sinh đấu tranh, có thanh âm liều mạng biện minh là vì Tô Hải Luân vui vẻ, có thanh âm lại phản biện chỉ vì kim tệ! Đến cả những đại ma đạo sư đều như thế thì một đại pháp sư nho nhỏ như hắn sao phải dè dặt chứ?

Nhưng là lý trí và kinh nghiệm lại vô tình nhắc nhở đại sư rằng hai việc này khác nhau. Tất cả đại ma đạo sư đều có giới hạn bản thân, bọn họ dùng phương thức bản thân cống hiến cho Thâm Lam từ đó thu được thù lao tương xứng. Khoản tiền Tô Hải Luân vui vẻ phần lớn là để thừa nhận công lao và thành tựu của bọn họ. Mà với những đại ma đạo sư lớn tuổi thì bọn họ đối đãi với Tô Hải Luân như một nữ hài nhỏ bé đáng yêu, bọn họ nguyện ý cùng chơi đùa với nàng.

Đương nhiên trong đó cũng không phải không có người công tác vì kim tệ nhưng bọn họ có điểm chung là yêu nghề, mỗi đồng tiền kiếm được đều an tâm. Những kẻ không có giới hạn thì đã sớm bị đá đít đi rồi!

Mới nghĩ đến đây, đại sư nghệ thuật lập tức cảm giác được túi kim tệ và ma pháp thủy tinh trong túi áo nóng rực lên. Hắn không tự chủ được nghĩ đến liệu có phải bản thân đã dần trầm mê, vì điều này nên nhiều năm trở lại đây không thể sáng tác ra tác phẩm làm bản thân hài lòng?

Mà ở trong phòng khách, đợi khi đại sư rời đi, ánh mắt Tô Hải Luân vẫn nhìn chăm chú bức vẽ, biểu tình trong mắt nàng càng lúc càng phức tạp. Mà đám ma đạo sư thì người nhìn ta, ta nhìn người trên nét mặt bọn họ đều lộ rõ lo lắng. Dụng ý của Stevenson rất rõ rệt, bọn họ không lo Tô Hải Luân không nhìn ra nhưng là biểu hiện của nàng quá dị thường làm mọi người bất an. Nhưng là pháp sư truyền kỳ sẽ bị thiếu niên trẻ tuổi xảo trá đánh động sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!