Chương 7: (Vô Đề)

Nhiệt độ hôm ấy rất cao.

Lưu Duyệt Minh ôm một con mèo hoang sốt ruột đi tìm bệnh viện thú y.

Anh mang con mèo đi chữa trị, gần như tiêu hao hết tiền tiết kiệm mới cứu được nó.

Lúc đường sáng đèn, anh mới ôm con mèo ra khỏi bệnh viện thú y.

Trông nó sáng sủa hẳn lên, tuy còn bóng dáng mèo hoang nhưng đã sạch sẽ hơn rất nhiều.

Lưu Duyệt Minh dè dặt ôm con mèo đứng ven đường như một kẻ ngốc, không biết phải làm sao.

Một chiếc ô tô màu đen dừng cạnh anh làm anh giật nảy mình, con mèo cũng bị hoảng theo, nhưng không tránh thoát khỏi vòng tay anh.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai của Đỗ Thịnh xuất hiện trước mặt Lưu Duyệt Minh.

Lưu Duyệt Minh bỗng căng thẳng.

Đỗ Thịnh cười điềm đạm:

"Tiểu Thất, đã lâu không gặp."

Lưu Duyệt Minh không nói chuyện cũng không nhúc nhích.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo.

Đỗ Thịnh dừng xe ven đường rồi đi xuống, bước đến cạnh anh và mỉm cười: Mèo của cậu à?

Lưu Duyệt Minh lắc đầu rồi lại gật đầu.

Đỗ Thịnh không truy hỏi:

"Thật đáng yêu, như Tiểu Thất vậy."

Không giống. Lưu Duyệt Minh rốt cuộc mở miệng, thanh âm lạnh lẽo mà kiên quyết:

"Nó không thể giống tôi được."

"Không giống thì không giống."

Đỗ Thịnh dỗ dành anh, vẻ mặt chan chứa dịu dàng.

Ủng hộ chính chủ vào nga???? { ???? rùm???? r u???? ện. vn }

Lưu Duyệt Minh không để ý đến Đỗ Thịnh, xoay người rời đi.

Đỗ Thịnh đuổi theo:

"Tiểu Thất, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

Ngài Đỗ. Lưu Duyệt Minh hơi ngập ngừng:

"Hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Hơn nữa…" Anh ngoảnh đầu, thản nhiên nhìn Đỗ Thịnh:

"Anh ăn cơm với tôi, vợ anh có biết không? Tôi không muốn lại chịu thêm một bàn tay nữa đâu."

Lời nói của Lưu Duyệt Minh khiến bàn tay đang duỗi của Đỗ Thịnh cứng ngắc giữa không trung.

"Cô ấy không ở trong nước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!