Chương 9: (Vô Đề)

Đôi mắt này của Bùi Mạc tựa như vực sâu lạnh lẽo, lại tựa như lửa cháy nhiệt tình. Như lúc này đây khi bị hắn nhìn, Lý Tâm Ngọc không khống chế được tâm ý hoảng loạn.

Phải thật lâu mới hoàn hồn, nàng cười nhẹ, đôi mắt cong lại thành hai vòng trăng lưỡi liềm: "Tiểu Bùi Mạc à, ngươi như thế này là làm trái quy tắc ! Triệu Phu nhân không có ngốc mà chấp thuận đâu!"

Bùi Mạc nghiêm túc nói: "Thế nếu như công chúa gặp phải một tên xấu đau xấu đớn, hoặc là gặp phải thái giám thì phải làm sao?"

Lý Tâm Ngọc cười cười nói: "Thái giám thì không tính là nam nhân, xấu xí thì ta cũng nhận."

"….." Bùi Mạc mím môi, lông mày vừa nhíu lại rất nhanh giãn ra: "Phòng công chúa trước nay không hề có binh khí, sao lại hứng thú với thanh kiếm này đến vậy?"

Lý Tâm Ngọc cũng không biết tại sao.

Năm đó phụ hoàng dẫn theo mẫu hậu đi săn thì bị ám sát, Uyển hoàng hậu trúng tên bỏ mình. Chỉ tiều Tiêu Quốc Công Bùi Hồ An từng dâng tấu thư kết tội Uyển hoàng hậu nuông chiều hậu cung, can thiệp triều chính, mà trùng hợp thay mũi tên bắn chết Uyển hoàng hậu lại khắc tên Bùi gia. Phụ hoàng thậm chí không thẩm tra đã ngay lập tức kết án Bùi gia ôm hận ám sát hoàng hậu, giết hết đàn ông từ 14 tuổi trở lên của Bùi gia, dưới 14 tuổi cùng nữ nhân thì trở thành nô lệ.

Lý Tâm Ngọc tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng nàng mơ hồ cảm nhận được, chuyện mẫu hậu bị ám sát không hề đơn giản như phụ hoàng nàng nghĩ.

Bùi gia diệt vong, thanh bảo kiếm ghi dấu chiến công hiển hách của Bùi gia bị biến thành đồ chơi của nữ nhân…có lẽ là vì muốn chuộc tội, nàng muốn đem thanh kiếm này chuộc về.

Những câu nói như thế không làm sao thốt ra, Lý Tâm Ngọc hờ hững nói: "Ta thích thì ta làm thôi, không cần biết lý do hay để tâm kết quả."

Đang nói thì từ cuối đường xuất hiện một người đang tiến đến.

Là nam nhân.

"Là hắn." Lý Tâm Ngọc mừng rỡ, chạy đến dựa vào cây phong, cười haha đợi thỏ tới.

Nam tử kia một thân xiêm y trắng như tuyết, tay áo tung bay trong gió, tạo cho người khác cảm giác phóng khoáng linh hoạt.

Ở trong cung không màng yêu ghét mà có tư cách diện đồ trắng tự do đi lại trong cung chỉ có thể là Thái sử Hạ Chi Thu – người quản lý lịch pháp, tinh tượng, tế bái.

Nam tử kia ôn nhụ đi đến : Ôi, thật sự là Hạ Đại nhân của chúng ta sao !

Nói tới Hạ Tri Thu, Lý Tâm Ngọc cùng hắn có chút liên quan.

Lý Tri Thu tính cách có chút quái gở, tự kỷ, không quen giao tiếp, vì vậy suốt ngày gặp người khác thì trưng ra bộ mặt quỷ quái,  cũng không biết hắn rốt cục là người thế nào. Nếu không xảy ra sự kiện đó, Lý Tâm Ngọc cả đời chắc cũng sẽ không cùng hắn gặp gỡ. Kiếp trước khi Lý Tấn vừa leo lên ngôi vị hoàng đế, y từng mời Thái sử Hạ Chi Thu bói toán tính tượng, đến khi bói ra lại là sao đại hung, liền nói thẳng : « Tử vi tinh loạn, giang sơn Đông Đường khó mà giữ được. »

Với tính cách Lý Tấn sao có thể nghe được những lời này, trong cơn nóng giận liền sai võ sĩ kéo Hạ Tri Thu ra ngoài chém. Lúc này Lý Tâm Ngọc trùng hợp đi ngang qua, thấy Hạ Tri Thu chỉ vì một lời nói mà phạm đại tội thực đáng thương, liền làm chuyện tốt duy nhất trong đời mình : Cầu xin hoàng huynh tha cho Tri Thu một con đường sống.

Sau đó Hạ đại nhân thanh cao thuần khiết vì cho rằng Lý Tâm Ngọc là ân nhân cứu mạng mà tặng nàng một chuỗi lắc tay Kim Linh đỏ. CÓ người nói hai viên Kim Linh khắc phù văn này là thánh vật trừ tà gì gì đó, có thể tiêu tai giảm nạn. 

Không đến hai năm sau, Lang Gia Vương cùng Bùi Mạc liên thủ làm phản, Lý Tấn trở thành ông vua mất nước, lời tiên đoán Hạ Tri Thu  trở thành sự thật. Chỉ có điều chuỗi Kim Linh lại không thể giúp Lý Tâm Ngọc thoát khỏi kiếp nạn…

Hạ Tri Thu ôm một chồng thẻ tre, lấm lét nhìn trái rồi nhìn phải, ngây ngô hỏi : « Tìm ta ? »

« Không cần nhìn, chính là ngươi đó ! »

Bùi Mạc có lẽ cũng nhận ra thân phận của Hạ Tri Thu, như cười như không nói : « Bạch y quỷ diện, Thái sử Hạ Tri Thu đóa hoa Cao Lĩnh thanh cao thuần khiết trong truyền thuyết, công chúa gặp phải hắn, sợ là sẽ bị cự tuyệt thôi… »

Lời chưa nói hết, Bùi Mạc đành câm lặng.

Bởi vì đóa hoa Cao Lĩnh này bỗng dưng phá lệ, nghe lời đến trước mặt Lý Tâm Ngọc ! Tính cách quái gở kỳ lạ nay còn đâu ?

Sau khi kinh ngạc, Lý Tâm Ngọc bắt đầu có chút đắc ý : « Xem ra thể diện của bổn mỹ nhân ta cũng lớn phết ! »

Hạ Tri Thu ôm thẻ tre đến đứng trước mặt Lý Tâm Ngọc, phía sau bạch y là bức tường ngói đỏ như lửa khiến hình ảnh hắn nổi bật như một vị thần. Chỉ có điều một vị thần thanh cao như thế lại mang trên mặt từng cái mặt nạ quỷ xanh xanh vàng vàng thực sự kỳ cục.

Gặp công chúa lại không hề hành lễ, cũng không mở lời, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt Lý Tâm Ngọc.

May thay Lý Tâm Ngọc mặt dày, cười hì hì : « Hạ đại nhân, chẳng hay ngài có thể nể mặt bổn cung cùng ta uống một chén ? »

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!