Đêm đến, tinh tú ảm đảm mượn dựa vào bóng đêm, một thân ảnh cao gầy từ trong hậu viện của Thanh Hoan điện dần tách khỏi sự giám sát của thị vệ, lẻn vào thư phòng.
Người nọ dùng một tấm khăn đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt đen lành lạnh mà đẹp đẽ. Hắn khom người, nhanh như cắt vọt đến sau cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bốn phía tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, không có ánh nến, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua hoa văn trang trí trên song cửa sổ len lỏi chiếu vào. Bóng đen kia vội vã lật mấy cuốn sách trên bàn, vẫn chưa tìm được thứ hắn muốn, liền gắt gao đứng dậy đi đến từng kệ sách lật tìm quyển sách cổ. Trời thực sự quá tối, sách lại quá nhiều, bóng đen lần giở được gần nửa số sách thì nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến.
Không kịp tìm thêm nữa, hắn nhanh chóng đem mọi thứ khôi phục lại như cũ, lập tức đẩy khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cửa thư phòng được mở ra, Bạch Linh nhấc theo đèn bước vào.
Thư phòng yên ắng, cuốn sách cổ vẫn nằm ở chỗ cũ, không chút tổn lại, giống như chưa từng có người động vào. Lông mày nhíu chặt của nàng lúc này mới từ từ giãn ra, lùi ra khép cửa, đề phòng vạn nhất có chuyện không may, nàng vẫn phái một nhóm thị vệ đến trực đêm, thắt chặt an toàn.
Nguyệt ngã về Tây, thái dương lấp ló, một đêm sóng ngầm lại trôi qua.
Ngày hôm sau, Lý Tâm Ngọc vừa đến thư phòng liền phát hiện có người động vào đồ của nàng.
Trong phòng án thư chỉnh tề, hết thảy đều nguyên vẹn như thường, nhưng nàng vốn mẫn cảm nên liền phát hiện điểm khác thường. Nàng khom lưng, nhặt lên một cánh hoa khô màu vàng sẫm dưới án thư.
Lý Tâm Ngọc chậm rãi nheo mắt.
Nàng có thói quen thường kẹp một cành hoa khô nho nhỏ vào sách, nếu có người lén xem qua, cánh hoa sẽ rơi xuống. Dù sao nhà nàng cũng là vương tộc, ít nhiều sẽ ghi chép một vài bí mật, không thể không phòng.
"Bạch Linh" Nàng giơ tay gọi thị vệ đang đứng trước cửa: "Đêm qua thư phòng có gì bất thường không?"
"Đêm qua giờ sửu thuộc hạ đến kiểm tra thư phòng, không hề có gì bất thường," Bạch Linh e ngại bản thân thất trách, liền hỏi lại: "Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì, ngươi không phải căng thẳng, lui xuống đi." Lý Tâm Ngọc xiết cánh hoa trong tay, khẽ cười một tiếng.
Nàng đại khái có thể đoán được là ai.
Lý Tâm Ngọc kiểm tra lại thư phòng, may mắn thay vẫn chưa thiếu hụt hồ sơ vụ án nào, cho dù có là hồ sơ gì đi nữa, đã quan trọng thì không thể ngang nhiên đặt ở thư phòng để mặc kẻ nào cũng có thể nhìn thấy. Lý Tâm Ngọc tuy tính cách tùy tiện không tim không phổi nhưng đã là đại sự thì luôn hết sức cẩn thận.
Lát sau, Bạch Linh ở ngoài cửa bẩm báo: "Công chua, Trần thái phi cho người đưa thư: Trưa hôm nay Thấm Tâm cung tổ chức "Trân Bảo Yến" , hỏi ngài có thể nể mặt nàng đến dự một chuyến."
Cái gọi là "Trân Bảo Yến" chính là cung nữ lẫn thái giám trong ngoài cung lúc rảnh rỗi đem một vật vừa hiếm vừa lạ làm vốn, sẽ có một người đứng ra làm chủ, gộp tất cả trân bảo lại cùng một nơi, lấy vật đổi vật. Tiệc rượu này có một quy tắc nhỏ, đó là không được dùng tiền, muốn có được bảo vật của người khác, nhất định phải đổi bằng bảo vật của chính mình. Náo nhiệt có náo nhiệt, thú vị có thú vị, lại còn nghe được rất nhiều câu chuyện kỳ thú.
Lý Tâm Ngọc mấy ngày nay rảnh rỗi đến phát chán, liền vuốt cẳm nói: "Báo cho nàng ta, bổn cung sửa soạn xong sẽ đến."
Sân sau Thanh Hoan Điện.
Một nữ nhân gù lưng, tầm 40 tuổi, vẻ mặt khắc khổ, trên thái dương có dấu ấn xấu xí màu đen. Nàng gõ nhè nhẹ vào cửa hông, tiếng nói thôi như bị giấy nhám mài qua: "Đại nhân, nô tỳ đến thu nước rửa chén."
Một nhũ mẫu mập mạp mở cửa, lập tức cau mày bóp mũi, đánh giá nữ nô từ trên xuống dưới. Tầm mắt rơi vào nấu ấn trên trán nữ nhân nọ, biểu hiện càng trở nên ghét bỏ khinh bỉ, tức giận nói: "Bình thường không phải là lão thái giám họ Trương đến thu sao?"
Nữ nhân nọ rũ mắt, mái tóc xám trắng khô héo phất phơ trong gió, ngón tay nhăn nheo nắn lấy vạt áo rách, ngập ngừng nói: "Trương công công bị bệnh, công việc của ngài ấy đều do nô tỳ làm thay."
Nhũ mẫu sợ hôi bẩn, không muốn tự mình bưng nước rửa chén. Vừa vặn Bùi Mạc từ trong hậu viện đi qua, mắt nhũ mẹ sáng lên, vội vã ngoắc hắn đến:
"Hây, tiểu đả nô, ngươi đem mấy thùng nước rửa chén ở góc tường đến cho nàng ta."
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Mạc rơi trên người cô gái đứng trước cửa, nữ nhân nọ buông mái tóc bạc xuống, cúi đầu thấp hơn.
Bùi Mạc không nói gì, im lặng bước đến góc tường, hai tay dùng sức, nhấc lên một thùng rửa chén lớn, bỏ lên xe nước rửa chén của nữ nô trung niên.
Nhũ mẫu tạp dịch thấy Bùi Mạc nghe lời, liền lười nhác ngồi ở băng ghế dài xa xa tắm nắng.
Bùi Mạc quay lưng về phía nữ nhân nọ, vác thùng này tới thùng khác, thấp giọng nói: "Thật tốt quá, dì Dung, dì làm sao đến được tận đây?"
"Nhờ phúc của Tam Nương Tử, vị đại nhân kia đưa nô tỳ đến chỗ này, tiếp ứng cho Tiểu chủ công." Dừng một chút, nữ nô lại bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi:
"Tương Dương công chúa có bắt nạt người không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!