Chương 47: (Vô Đề)

Bị cô nương mình thích thẳng thắn chê mình "kỹ thuật kém", Bùi Mạc cảm thấy có chút nhói đau.

Thấy Lý Tâm Ngọc thật sự không có ý tiếp tục, thậm chí còn lùi về sau co rúm lại, Bùi Mạc có chút mất mát, lông mi run run, hôn lên vành tai nàng, nói: "Thật sự, kém đến vậy sao?"

Lý Tâm Ngọc thấy dáng vẻ ấy của hắn liền mềm lòng, ôm lấy cổ hắn, mũi kề mũi, suy nghĩ một chút mới nói: "Có thể, cũng không kém đến vậy…"

Ngữ khí rất không chắc chắn.

Bùi Mạc nhìn đôi mắt ngấn nước cùng đôi môi vẫn còn thủy quang của nàng, tầm mắt chậm rãi nhìn xuống dưới, lại rơi vào thân thể vì quần áo ướt đẫm mà càng trở nên nổi bật của nàng, chỉ cảm thấy bụng dưới như bị hỏa thiêu, nóng hừng hực.

Hắn nhìn Lý Tâm Ngọc, ánh mắt thâm thúy đẹp đẽ không hề che giấu khát cầu, hỏi: "Thế phải làm thế nào, mới không đau như thế?"

Lý Tâm Ngọc mờ mịt lắc đầu: "Ta không biết."

Hai người kinh nghiệm nghèo nàn nhìn nhau trầm mặc, một lát mỗi người đều than nhẹ một tiếng, bật cười.

"Điện hạ không phải có đến 26 tên nam sủng sao? Những việc này hẳn phải quen thuộc lắm chứ?" Bùi Mạc cố ý trêu ghẹo nàng.

"Ngươi không phải cũng tam thê tứ thiếp sao, sao cũng không biết?" Lý Tâm Ngọc nhíu mày, không chịu yếu thế phản kích.

Bùi Mạc nở nụ cười bất đắc dĩ, một tay ôm lấy vòng eo bị nước nóng cuốn đến vô lực của nàng, một tay vịn sau gáy nàng, cúi người ngậm lấy bờ môi nàng.

"Đừng hôn nữa, môi bị ngươi hôn đến sưng lên cả rồi…Ấy!" Còn chưa nói xong, Lý Tâm Ngọc liền cảm giác được ở bên cổ liền với phía trước vai bị hắn hút mạnh một cái, một cảm giác tê tê đau đau lan nhanh. Nàng lập tức đẩy Bùi Mạc ra, sờ lên cổ hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"

Bùi Mạc liếm liếm môi, ánh mắt nóng bỏng, lòng bàn tay vuốt ve cổ nàng, giọng khàn khàn: "Lưu lại dấu ấn."

Lý Tâm Ngọc đưa tay lên bờ tìm gương đồng , soi trái soi phải, quả nhiên thấy trên cổ có một dấu hôn đỏ hồng, hiện lên trên da thịt trắng như tuyết, vô cùng dễ thấy.

Ít nhất cũng phải bốn, năm ngày mới có thể tiêu tan.

Lý Tâm Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười, trừng mắt long lanh hỏi: "Bây giờ thời tiết dần tăng nhiệt, ngươi làm dấu như vậy, bổn cung sao dám vận thường y?"

Bùi Mạc hết sức hài lòng với kiệt tác của mình, dục vọng trong cơ thể đạt được chút thỏa mãn. Hắn dương môi nở nụ cười, nói: "

"Công chúa cũng có thể để lại dấu ấn trên người ta, cho nàng quyền chiếm giữ ta, thế nào?"

Dứt lời, hắn tiến lên phía trước, kéo phần cổ ra, lộ ra phần da thịt mềm mại.

Lý Tâm Ngọc ngoài miệng nói: "Ai thèm chiếm giữ ngươi chứ." Nhưng thân thể lại thành thật nhào tới, ôm cổ Bùi Mạc hôn tới tấp, hết cắn lại hút.

Cả người Bùi Mạc run lên, bắp thịt theo bản năng căng cứng, áp chế dục vọng đang có xu hướng ngẩng đầu lên.

Một lát sau, Lý Tâm Ngọc mở miệng, "ồ" một tiếng.

Bùi Mạc nghiêng đầu, giọng khàn khàn : "Sao rồi, có dấu ấn rồi?"

"Không có." Lý Tâm Ngọc xóa đi vệt nước trên cổ hắn, nơi đó da dẻ vẫn căng mịn, một dấu vết nhỏ cũng không có.

Lý Tâm Ngọc không cam lòng, lại nhào tới hút cắn, vẫn không có dấu vết.

"Da ngươi quá dày rồi." Một lát, Lý Tâm Ngọc thất bại đưa ra kết luận.

"Điện hạ lại thử?" Bùi Mạc cũng rất hy vọng nàng tự động hôn mình, dù sao qua tối nay, hai người có muốn gặp lại cũng không dễ dàng.

Lý Tâm Ngọc ở trong hồ lâu như vậy, chỉ cảm thấy cả người tỏa nhiệt, chóng mặt khoát tay nói: "Không được, ta đi nghỉ một lát."

Bùi Mạc nhanh chóng bắt được cổ tay nàng, khom lưng lại, ở trên đó hút thêm một phát, lại là một dấu hôn đỏ diễm lệ được sinh ra.

Hắn một bộ đắc ý, một tay ôm ngang Lý Tâm Ngọc, ôm nàng ra khỏi hồ nước, dùng khăn lớn vây lấy nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!